Chương 119: (Vô Đề)

Tiêu Dặc về tới trong điện, sau khi đi qua bình phong, liền thấy Dương Yêu Nhi đang ngồi dậy trên giường, ôm lấy chăn, dường như đang ngẩn người.

Tiêu Dặc bước lên phía trước, vòng tay từ phía sau ôm lấy nàng, nói: "Tỉnh ngủ?"

Dương Yêu Nhi đột nhiên vươn ngón tay đẩy hắn ra.

Tiêu Dặc: "Sao vậy?"

"Không thể chạm vào." Dương Yêu Nhi đưa tay ra chỉ vào bụng mình: "Có cục cưng rồi."

Tiêu Dặc nhất thời dở khóc dở cười: "Làm gì có nhanh như vậy được?"

Dương Yêu Nhi kinh ngạc nói: "Không phải ngày thứ hai là có sao?"

"Đương nhiên là không phải."

Dương Yêu Nhi nghĩ nghĩ, nói: "Hoàng thượng nên uống thuốc."

"Sao lại là trẫm nên uống thuốc?"

"Hoàng thượng cùng thiếp, đã làm nhiều chuyện như vậy rồi mà." Dương Yêu Nhi hàng mi dài khẽ rung động, nàng nói: "Thế nhưng lâu như vậy vẫn chưa có cục cưng. Vậy là Hoàng thượng không được, Hoàng thượng nên uống thuốc."

Sắc mặt của Tiêu Dặc nhất thời tái đi, hắn nắm chặt cằm Dương Yêu Nhi, cắn cắn môi nàng: "Yêu Nhi nói bậy bạ gì đó? Yêu Nhi sao dám nói trẫm không được?"

Dương Yêu Nhi lại có nề nếp nói: "Trong sách nói, chớ kiêng kị, tật, kị, y." Bốn chữ sau tương đối khó đọc, nàng đọc lên còn ngắc ngứ từng chút một.

Tiêu Dặc đành phải chặn miệng nàng lại, hôn đến mức nàng không thở nổi.

Dương Yêu Nhi khó khăn đẩy hắn ra, có chút không vui.

Tiêu Dặc hạ giọng nói: "Lúc trước cục diện chính trị chưa ổn định, so với việc mang thai, tất nhiên là sự an nguy của Yêu Nhi quan trọng hơn. Nếu có con nối dõi, trái lại dễ dàng rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Khi đó, trẫm đã có ý tránh thai. Cho nên đến nay Yêu Nhi vẫn chưa có thai."

Đại Tấn có chế độ sấy ruột để tránh thai, cũng có cách khác là dựa vào việc xuất ra bên ngoài cơ thể. Ngoài ra còn có thứ gọi là canh tránh thai...

Hai phương pháp đầu khó tránh khỏi có chút sơ hở. Cuối cùng chỉ còn lại canh tránh thai, tuy dùng rất tốt, nhưng lại cực kỳ tổn hại đến thân thể của nữ tử.

Tiêu Dặc tự nhiên không nỡ dùng thứ đó lên người Dương Yêu Nhi, nên chỉ dùng hai phương pháp tránh thai trước.

Dương Yêu Nhi nghiêng đầu nói: "Vậy mà Thường cô nương nói, đại hôn lâu ngày không có thai, đó là Hoàng thượng không thích thiếp."

Nhắc đến Thường Thục Vân, đáy mắt Tiêu Dặc liền lướt qua một tia sắc lạnh.

Hắn hạ giọng nói với Dương Yêu Nhi: "Làm gì có chuyện lấy điều đó để cân nhắc?" Nói xong, hắn ôm Dương Yêu Nhi vào lòng, hơi cúi đầu, vừa vặn ghé sát bên tai nàng. Hắn kề gần tai nàng, nói: "Chính vì yêu thương vô cùng, mới không muốn Yêu Nhi gặp phải tổn hại hay nguy hiểm lúc đó."

Dương Yêu Nhi ôm lấy vạt áo hắn, cằm tựa lên vai hắn, khẽ hỏi: "Còn bây giờ thì sao?"

"Hiện tại Yêu Nhi nói như thế nào, thì là như thế đó."

Dương Yêu Nhi vươn ngón tay, vẽ một vòng tròn nhỏ trên lưng hắn: "Hoàng thượng cùng thiếp đi đọc thoại bản."

Tiêu Dặc hạ giọng nói: "Được."

Hắn buông lỏng vòng tay, đứng dậy tự mình đi lấy thoại bản đến, rồi cùng Dương Yêu Nhi nằm chung một chỗ đọc sách.

Dương Yêu Nhi một tay ôm lấy vạt áo Tiêu Dặc, nhìn thì cứ như một tên háo sắc tùy thời muốn phi lễ Tiêu Dặc vậy.

Thế nhưng đọc được một lúc, Dương Yêu Nhi lại buồn ngủ gật gù, từ từ rồi thiếp đi, đâu còn nhớ rõ chuyện gì khác nữa?

Mấy ngày sau, Dương Yêu Nhi đều cứ như vậy cùng Tiêu Dặc đọc thoại bản. Đợi đọc xong, lại làm thêm một vài chuyện riêng tư, làm xong rồi mới ngủ say.....

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!