Lý gia ở huyện Dân Trạch là hộ giàu có
"Trân Châu lớn như vậy, người nhà họ dùng để nạm trên mặt giày. đã thấy qua chưa? Chưa thấy qua à?"
"Nha đầu nhà họ đi ra đều không giống nhau, trên đầu đầy trâm hoàn, trên người mặc tơ lụa, khônggiống như là nha hoàn, giống như là đại tiểu thư!"
"Họ phô trương không cần phải nói, nghe nói huyện nha trên dưới bày tiệc rượu, vì lão gia nhà họ mời khách từ phương xa đến dùng cơm tẩy trần… buổi tiệc đó ăn toàn là cái gì, hắc, nói ra bảo đảm ngươi cũng chưa thấy qua!"
Người dân của Dân Trạch đang nghị luận về nhà họ Lý.
"Nếu có thể đến nhà này làm nha hoàn, không phải được đi theo tiểu thư thì cũng không tệ?"
"Hôm qua không phải nói sao? Muốn tìm mấy tiểu nha hoàn lớn lên xinh đẹp vào phủ làm nha hoàn. Vương đại gia, ngươi có thể đưa nữ nhi của ngươi đi !"
"Cái gì làm nha hoàn? Ta nghe nói là muốn tuyển mấy cô nương xinh đẹp, đưa đến kinh thành cho người ta làm thiếp!"
Dương thị hốt hoảng đi ở trên đường, bên cạnh phụ nhân đâm đâm vai nàng, nói: "Mới vừa rồi những lời này ngươi nghe thấy sao? Nếu Lý gia thật là tuyển cô nương đưa đi kinh thành cho người ta làm thiếp, không bằng ngươi đem yêu Nhi đưa đi!
Những người nhà giàu tuyển thiếp, thông phòng, nhìn đẹp hay không , cái khác họ đều không nhìn... yêu Nhi tuổi tác cũng không nhỏ, tất nhiên phải gả đi.
Gia đình đứng đắn không chịu cưới 1 đứa ngốc, nông phu cũng không can tâm tình nguyện lấy 1 người không đảm đương nổi việc nhà!
"Dương thị cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, không nói một lời, chỉ nắm chặt tay đem gói thuốc trong tay siết chặt. Phụ nhân không ngừng cố gắng khuyên nhủ:"Con trai nhà ngươi Thành Tử tuổi cũng không nhỏ, tương lai còn phải thành thân, hiện tại…… Lý gia ở chỗ chúng ta muốn mở 1 trường dạy học nói đúng hơn là không câu nệ đắt rẻ sang hèn, liền theo đọc sách…… Ngươi không động tâm?
Thừa dịp cơ hội tốt! không bằng đem yêu Nhi đưa đi, đổi một số tiền, Thành Tử nhà ngươi có thể đi học, nói không chừng tương lai thành thân tiền cũng có!
"Bên cạnh có người cười nói:"Ta thấy Thành tử cùng tỷ của hắn giống nhau đều ngốc, đưa đi đọc sách, chỉ sợ vô ích! Giữ lại tiền tương lai thành thân mới là chính sự!
"Phụ nhân cũng nói theo:"Đúng vậy!
Số tiền này các ngươi kiếm còn không ra, hiện tại nam nhân của ngươi còn phải uống thuốc, về sau tiền đâu ra? Sớm chút đem người đưa đi, có lẽ yêu Nhi là cô nương xinh đẹp, nửa đời sau không lo ăn uống…"
Dương thị tay run run, trên mặt toát ra một tia do dự, trải qua một phen khuyên bảo, rốt cuộc cũng dao động.
Phụ nhân thấy nàng sau một lúc lâu không mở miệng, bĩu môi, cũng lười nói với nàng, liền quay đầu cùng những người khác nói Lý gia phô trương lớn như thế nào, nha hoàn xinh đẹp quý giá như thế nào, đi ra ngoài bằng xe ngựa đầu ít nhiều gì cũng vàng bạc châu báu……
Dương thị bất động thanh sắc, trên mặt do dự dần dần chuyển thành kiên định.
Nàng siết chặt gói thuốc, nhanh chân về tới nhà.
Cửa viện Dương gia đang khóa.
Dương gia cô nương là 1 kẻ đần, cả ngày ngơ ngác, Dương thị sợ nữ nhi chạy ra ngoài, ngã chết ở cái rãnh hồ nào đó, vì thế mỗi ngày ra cửa, dù chỉ là trong chốc lát, cũng muốn cửa viện được khóa chặt chẽ.
Lúc mở cửa, rảo bước vào trong viện, liền thấy cô nương qua tuổi mười chín, lại như ngày thường như cô nương 15,16 tuổi, ngoan ngoãn ngồi ở ghế đẩu.
cô nương này không ai chải đầu tóc thì rối tung không giống những cô nương trong thôn khác, bởi vì nàng ngốc nên ngày thường không đi đâu chỉ ngồi ở 1 chỗ vài canh giờ, lúc rời giường bộ dáng như thế nào thì cả ngày bộ đáng như thế lôi thôi mất trật tự, nhưng ngược lại thì nhu thuận yên tĩnh ngồi đó.
Dương thị lấy thuốc sắc trước, hầu hạ nam nhân mình uống thuốc lại đi làm thức ăn đem cho tiểu nhi tử của mình ăn, lúc sau nàng đem chén cháo lại trước mặt yêu Nhi, Dương thị buông chén cháo bưng lấy mặt Dương yêu Nhi sửa sang lại sợi tóc hai bên gò má nàng, nàng hoảng hốt lấy lại tinh thần nhìn thẳng Dương thị tươi cười sáng lạn gọi 1 tiếng: Nương thanh âm vừa kiều diễm lại vừa mềm mại đánh thẳng vào lòng người.
Nụ cười đẹp rạng rỡ, phảng phất như từng nét bút miêu tả ra khuôn mặt đột nhiên linh động, nhìn đâu ra là 1 kẻ đần? Ngược lại là không biết còn nghĩ là 1 tiểu tiên nữ.
Dương thị bưng mặt nàng không khỏi xuất thần nhưng chỉ 1 cái chớp mắt thì cũng chỉ có như vậy, thu lại nụ cười thì Dương yêu Nhi chỉ có như vậy chỉ là 1 kẻ ngốc.
Dương yêu Nhi nhìn chằm chằm Dương Thị không biết được bộ dáng ấm lạnh của Nương mình. Dương thị lấy tay nhẹ nhàng vuốt mặt yêu Nhi, nói giọng khàn khàn:
"yêu Nhi có muốn ăn thịt gà, cá không? yêu Nhi có muốn mặc đồ tơ lụa mượt mà? Nương đưa ngươi đi vào ngày tốt… Được không?"
Dương yêuNhi nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt ngây thơ, ngơ ngác hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!