Mộng Chi Cảnh mở cửa hàng ngay cạnh quảng trường Tinh Quang, nơi này có dòng người qua lại lớn, tiền thuê không hề rẻ. Có khả năng thuê một cửa hàng chơi 'Script Kill' lớn trên đường này chứng tỏ bọn họ có nguồn lực vốn kinh tế. Qủa thực Cố Âm không nghĩ ra, tại sao bọn họ lại đến tiệm của cô để gây chuyện ?
Mấy tiệm chơi 'Script Kill' thường mở cửa vào chiều và tối nên Cố Âm hẹn Triệu Húc buổi chiều đến Mộng Chi Cảnh.
Hôm nay Triệu Húc ăn mặc đứng đắn hơn bình thường, hình xăm trên cánh tay được che đi. Cố Âm cũng không mặc quần áo in hình logo trên người, chọn chiếc áo gió rất thích hợp với mùa xuân, đeo thêm chiếc bờm có màu sắc giống áo.
Khi đến dưới tầng chỗ Mộng Chi Cảnh thuê, bỗng Cố Âm dừng lại, lấy trong túi ra chiếc bút ghi âm: "Tôi mang theo bút ghi âm, đợi lát nữa hai chúng ta vào đó tôi sẽ ghi âm lại toàn bộ cuộc nói chuyện."
"Được." Triệu Húc gật gật đầu.
Sau khi mở bút ghi âm, Cố Âm chưa yên lòng dặn dò Triệu Húc trước: "Nếu như bọn họ cố ý khích cậu, cậu phải thật bình tĩnh. Trước tôi đã nói với cậu rồi, làm việc gì cũng phải nghĩ đến mẹ cậu, bây giờ bà ấy nhiều tuổi nếu cậu xảy ra chuyện gì thì ai sẽ là người chăm sóc bà ấy, hiểu không ?"
"Tôi biết rồi." Đây không phải lần đầu tiên Cố Âm nói những lời này, đôi khi Triệu Húc không nhịn được nghĩ, rõ ràng Cố Âm bằng tuổi anh ta nhưng không hiểu sao cô thích coi mình là bậc trưởng bối thế ?
"Chúng ta đi lên thôi." Làm xong công tác chuẩn bị, Cố Âm và Triệu Húc cùng nhau lên tầng.
Khi bọn họ đến cửa Mộng Chi Cảnh, trong đại sảnh có một số người đang chơi đùa xem, nói chuyện rất vui vẻ với nhóm dm. Sau khi Cố Âm và Triệu Húc đi vào, không khí bên trong hơi trầm lại chút ít.
Những người này có thể không biết Cố Âm là ai, nhưng ai trong mấy người họ đều biết Triệu Húc, bình thường tất cả mọi chuyện trong tiệm đều do cậu ta phụ trách.
Vì tiệm của Cố Âm làm ăn rất phát đạt, trong giới có nhiều tin trong tối ngoài sáng về quản lý cửa hàng Triệu Húc, cũng có rất nhiều lời đồn đãi. Những lời đó thật thật giả giả, khó có thể phân biệt nhưng không chỗ nào không nói người này hung dữ ra sao, bọn họ sắp xếp lại những việc Triệu Húc từng trải qua, còn thấy cảm xúc hơn bất kỳ kịch bản xưa nào khác.
Nên khi vừa thấy Triệu Húc tự mình tìm đến cửa, tất cả mọi người bật chế độ đề phòng. Nhân viên nam trong tiệm đi theo quản lý vây quanh thành một vòng, chắn ở ngay cửa.
Triệu Húc thấy mấy người họ vây lại thì che chắn để Cố Âm ở sau, anh ta nhíu mày nghĩ hôm nay chỉ cần một mình đến nơi này là đủ.
"Các vị đại ca đừng kích động." Cố Âm ở sau Triệu Húc cười cười, "Chúng tôi chỉ muốn đến tìm mấy người để nói chuyện."
"Quản lý cửa hàng hừ một tiếng, nói theo hai người: "Chúng tôi không có gì để nói."
Triệu Húc: "Không muốn nói chuyện với chúng tôi, hay muốn đi nói chuyện với cảnh sát ?"
"Ha." Quản lý nhìn Triệu Húc, cười như không cười, "Tôi nhớ không nhầm anh từng có tiền án? Nếu phải vào đó lần hai, không biết có bị xử phạt nặng không nhỉ ?"
Cánh tay Triệu Húc cử động, bọn họ ỷ vào chuyện anh ta có tiền án sẽ không dễ dàng động thủ nên mới dám khiêu khích kiểu này.
Cố Âm lấy trong túi ra một bọc tài liệu, đưa đến trước mặt cửa hàng trưởng: "Hay anh xem cái này trước đi ?"
Người kia liếc mắt nhìn túi văn kiện, kéo dây mở ra, vừa cầm tài liệu tra xem sắc mặt thay đổi ngay tức thì: "Sao cơ, muốn uy h**p tôi à? Nếu không thì tất cả cùng đừng làm ăn luôn đi!!"
Hắn ném túi tài liệu trong tay xuống mặt đất phát ra tiếng 'bộp', dáng vẻ như kiểu không sợ trời không sợ đất.
Cố Âm mỉm cười, hai mắt nhìn hắn hỏi: "Chỉ sợ anh không phải người mở cửa hàng này? Còn việc có muốn tiếp tục làm ăn không, anh hãy hỏi ông chủ của mình trước đi ?"
Nghe thấy cô nói vậy, cửa hàng trưởng Mộng Chi Cảnh hơi do dự trong cái chớp mắt, đúng cửa hàng này không phải hắn mở, mọi khoản tiền chi ra do học trưởng hắn chi. Có điều hắn không nuốt trôi được giọng điệu đó, từ lúc cửa hàng của hai người mở ra đã cướp đi không ít khách hàng của bọn họ, bây giờ còn là nơi làm ăn đứng nhất trong ngành ở thành phố A, hắn nhìn khó chịu đã lâu.
Tại hiện trường trong cửa hàng có quần chúng ăn dưa, bắt đầu phát trực tiếp trong nhóm, không ngờ dưa này còn có phần tiếp, rất chi là k*ch th*ch.
Bọn họ chụp ảnh đăng vào trong nhóm, lập tức lôi kéo được thêm một đống người qua đường ăn dưa theo, A Phi ẩn núp bên trong cũng thấy, nhanh chóng chia sẻ vào nhóm nhỏ của bọn họ: "Tôi thấy ảnh này trong nhóm Mộng Chi Cảnh, đối phương người đông thế mạnh, bà chủ và anh Húc cộng lại chỉ có hai người, không biết có bị hại không nữa ?"
Tần Nhạc: "Má nó, những người này bắt nạt chị họ tôi đến nghiện phải không? Cho rằng nhà chúng ta không có người ?"
Tần Nhạc: Bây giờ tôi sẽ mang theo 100 anh em đến vây quanh tiệm bọn họ luôn!!!!
Thỏ Kỉ: Cậu đừng có to miệng, anh Húc và bà chủ xinh đẹp chắc chắn sẽ xử lý được.
Âu Hoàng: Nếu bọn họ muốn đánh người thật thì mấy người đó nhiều hơn cả mười người cũng không phải đối thủ của anh Húc, chẳng qua họ thấy anh Húc không dám động thủ trước thôi !!
Tần Nhạc: Càng nghĩ càng tức! Giờ tôi phải đi tìm chị họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!