Lần đầu tiên Vương Tư Kỳ tức đến không chịu được, ngược lại có người vui vẻ. Lục Ninh Ninh vô cùng vui mừng gửi tin nhắn chúc mừng Cố Âm: "Cậu xem Weibo chưa? Chỉ sợ giờ Vương Tư Kỳ tức chết rồi."
Cố Âm nằm co người làm tổ trên sô pha, một tay cầm dâu tây trắng, một tay cầm điện thoại nhắn tin với Lục Ninh Ninh: "Lần này phải cảm ơn cậu và chị dâu cậu đã giúp."
"Cái này có là gì, cậu là người bạn đầu tiên mà mình quen sau khi mình về nước, không giúp cậu thì giúp ai! Mà nói thật thì chị dâu mình cũng chẳng ưa gì Vương Tư Kỳ, chị ấy nói, nếu như cậu muốn ly hôn, chị ấy có thể làm luật sư đại diện cho cậu để l*t s*ch sẽ mọi thứ của Thẩm Niệm Lâm."
"Ặc, nếu đi đến bước đó, mình sẽ nhờ chị ấy giúp đỡ." Cố Âm nhắn, "Bao giờ hai người rảnh, mình mời mọi người ăn cơm."
"Được thôi!! Nhưng mà chị dâu mình rất bận chuyện của văn phòng, chắc không rảnh đâu, nhưng mình có thể!! Chờ mình có lịch làm trống sẽ hẹn cậu!"
"Được."Ban đêm, trên đường Hưng Hòa có một cửa hàng chơi game nhập vai theo kịch bản mở cửa làm ăn.
Sáu bảy thanh niên nam nữ trẻ tuổi ăn mặc chỉnh tề đi vào cửa, trong đó có một người đang hút thuốc.
A Phi ngồi bên ngoài khu vực ăn uống của tiệm, thấy có khách đi vào nhanh chóng ra chào hỏi: "Muốn chơi cái này phải không ?"
"Ừ." Đối phương vừa nói chuyện, vừa nhả một vòng khói thuốc mới rít lên mặt A Phi, "Còn phòng không ?"
"Có, mấy người muốn chơi kiểu gì ?" A Phi đếm qua, bọn họ có tổng cộng bảy người nên đề cử một số cốt truyện chơi dành cho bảy người. Cuối cùng mấy người đó chọn một kịch bản thuộc thể loại vui vẻ, tình cờ DM là A Phi luôn.
Dungeon Master là người tổ chức trò chơi và người tham gia chịu trách nhiệm tạo ra các chi tiết và thử thách của một cuộc phiêu lưu nhất định, đồng thời duy trì tính liên tục thực tế của các sự kiện. (theo wikipedia)
A Phi dẫn bọn họ đến phòng trang hoàng theo phong cách châu Âu, chuẩn bị giúp bọn họ mở cốt truyện.
Triệu Húc đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng cãi nhau kịch liệt. Anh ta cau mày mở mắt, đứng dậy từ sô pha.
Đẩy cửa phía sau của phòng ngủ, tiếng tranh chấp bên ngoài càng thêm rõ.
"Mấy người phục vụ kém còn không cho người khác nói? Trình độ tay ngang như thằng này mà dám để nó đảm đương trọng trách làm DM ?"
"Nói chuyện thì nói thôi đừng có mà đẩy người."
"Tao đẩy đấy thì sao? Mày muốn đánh nhau không? Đến đây!"
Nhận thấy mâu thuẫn sắp lên cao, Triệu Húc đẩy đám người ra đi đến sảnh lớn, lạnh mặt hỏi: "Ầm ĩ cái gì ?"
A Phi thấy Triệu Húc như thấy ba mẹ mình, lập tức chạy đến tố cáo: "Anh Húc, mấy người này tới vì muốn gây chuyện! Trong lúc đang chơi không ngừng tìm lỗi, còn chạy vào mấy phòng khác đuổi người chơi ra ngoài."
Triệu Húc nghe xong, nhìn về phía người cầm đầu tóc vàng: "Là mấy người à? Có gì không hài lòng có thể nói với tôi."
Tên tóc vàng nhìn Triệu Húc, rõ ràng hơi do dự. Dáng vẻ người này rất cao, phải 1m87, tuy nhìn người có vẻ cao gầy nhưng dáng người rất rắn chắc, quan trọng hơn là bây giờ trên người anh ta chỉ mặc cái áo ba lỗ màu đen, lộ ra bả vai và cánh tay đầy hình xăm.
Bỗng xuất hiện một người xăm trổ đầy mình, tên tóc vàng thấy lúng túng, nhưng nghĩ lại bọn họ có đến bảy người, dù có đánh nhau thì tên xăm này không thể chiếm được lợi.
Hắn lên tinh thần, mắt nhìn vào hình xăm Phật trên cánh tay Triệu Húc, cười: "Này, anh bạn, hình xăm này của chú lúc tắm rửa có bị tróc ra không ?"
Hắn nói xong, một vài người trong đó phối hợp điên cuồng cười, có người lớn mật muốn đến sờ hình xăm trên tay anh ta.
Triệu Húc đẩy tay thằng kia ra, nhìn tên có bộ tóc vàng chói mắt trước mặt: "Mấy người là côn đồ đi đường ?"
"Cái gì đi đường" Tên kia làm động tác nghe không hiểu, "Bọn tao thấy cửa hàng của mày được đánh giá rất tốt ở trên mạng nên đặc biệt đến đây chơi thử. Không ngờ nhân viên của tiệm này quá kém, đừng nói mấy lời khen trên mạng do chúng mày thuê người đánh giá đấy chứ ?"
"Mày thối lắm!!" A Phi nhảy ra trước phản bác, "Nếu đánh giá khen bọn tao là giả mà mở được tận ba cửa hàng chắc ?"
Lông vàng ngửa cằm nhìn A Phi, nhìn điệu bộ như muốn đánh nhau đến nơi: "Mày quát cái gì? Mày đang trêu ai đấy, hả ?"
Không khí trong tiệm giương cung bạt kiếm, mấy người còn lại không kém, nhấc chân đá bay mấy cái ghế trong cửa hàng.
[Ghế — đi đời –]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!