"Chị không quen biết người ba em nói, tại sao ông ta lại để ý chị ?" Cố Âm hỏi Tần Nhạc.
Tần Nhạc gãi đầu, như thể cũng rất buồn bực khó chịu: "Tình huống lúc đó trên biển rất hỗn loạn, sau khi em phát hiện bọn họ tìm chị đã nghĩ cách đưa chị đến bệnh viện khác, em nghĩ làm vậy họ sẽ không phát hiện. Không ngờ chị mới tỉnh lại họ đã tìm đến, họ nói chị biết chuyện em không phải con cháu nhà họ Tần, sợ chị về nói cho mọi người biết."
"Hả ?" Cố Âm ngơ ngác, "Sao chị lại biết được."
"Sao em biết tại sao chị biết ?" Tần Nhạc nói câu khá nhiễu, "Lúc chị tỉnh lại không nhớ gì hết, bác sĩ nói có thể do thiếu oxy nên mất trí nhớ tạm thời. Em sợ bọn họ ra tay với chị nên đã nói chị bị mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ được gì, chỉ cần để chị mãi không nhớ lại là được. "
"...... Vậy tại sao chị chỉ quên Thẩm Niệm Lâm ?"
"Chị còn nói nữa? Chị giấu chuyện của chị với anh rể kỹ như thế, em chưa từng nghe chị nhắc đến anh ấy chứ đừng nói đến chuyện Nhuận Nhuận!" Tần Nhạc nghĩ đến việc bị cô lừa suốt bao nhiêu năm, chỉ thấy chị họ mình diễn kịch giỏi quá mức, cậu không phát hiện chút kẽ hở, "Bác sĩ nói chị chỉ mất trí nhớ tạm thời, em sợ chị sẽ dần nhớ lại nên tìm một người làm hư cấu một phần trí nhớ để che dấu sự thật về thân thế em. Như thế dù sau này chị dần dần khôi phục trí nhớ cũng chỉ nhớ đến đoạn ký ức giả này.
Những ký ức đó em làm dựa theo những chuyện chị kể với em về quãng thời gian đi du học và thêm thắt vào. Do chị không bao giờ nhắc đến anh rể và đứa bé nên tất nhiên em không biết gì về họ."
"....... Vậy cũng được à ?"
"Sự thật đã chứng minh được không, sau khi chị dần khôi phục trí nhớ chỉ nhớ được những phần ký ức em đã chỉnh sửa."
Thẩm Niệm Lâm không nói gì từ đầu bỗng lên tiếng: "Chỉ vì Cố Âm biết thân thế của em thôi sao? Chuyện này cho dù bị nhà họ Tần biết được, kết quả tệ nhất sẽ chỉ là dì và chú ly hôn."
Cố Âm cũng thấy chuyện này rất lạ: "Đúng vậy, chuyện ngoại tình trong hôn nhân không phải chuyện gì mới lạ, tại sao phải giết người diệt khẩu ? ?"
Tần Nhạc: "Em cũng không biết, bọn họ nói liên quan đến phân chia tài sản gì đó, dù sao kiểu gì cũng sẽ không bỏ qua cho chị. Lúc đó em làm vậy để cứu chị thôi!"
[Chắc chắn còn chuyện khác!]
[Tôi cũng nghĩ vậy, có thể Âm Âm biết chuyện gì nữa]
[Không ấy Âm Âm đừng hồi phục trí nhớ nữa [che mặt]]
Cố Âm: "......"
Bình luận nói vậy cô càng hoảng ấy, giờ đến cả cô cũng không biết mình biết gì không biết gì.
Thẩm Niệm Lâm nhìn Tần Nhạc, ánh mắt sắc bén quan sát thật kỹ khiến Tần Nhạc cảm giác như đứng đống lửa, ngồi đống than.
"Em nói hết những điều mình biết rồi ?"
"Xong rồi ạ, em biết chuyện này nhỏ thôi nhưng họ lại làm quá lên nhưng mọi chuyện chỉ có vậy thôi!" Tần Nhạc giơ tay thề, "Sao em muốn hại chị được chứ, em vừa nghe chị muốn khôi phục trí nhớ đã cuống cuồng cả lên, chạy theo hai người đến nước Z! Em còn phải trốn học để đi đấy! Nếu không vì lo lắng cho an toàn của chị, em làm chuyện đó để làm gì chứ!"
Cố Âm: "Em trốn học đi? Dì biết không ?"
Cố Âm nhắc đến dì, Tần Nhạc mím môi, nghiêng đầu một bên: "Em đang cãi nhau với bà ấy, chưa làm hòa đâu."
Cố Âm nhớ lần trước dì nhỏ điện cho cho cô hỏi tình hình Tần Nhạc, giọng nức nở kìm nén tiếng khóc: "Em cãi nhau với dì cũng không cần giận dỗi lâu như thế? Ba em là ai không chắc nhưng mẹ em chắc chắn là dì."
Tần Nhạc: "......"
"Không lẽ hai người cãi nhau vì chuyện này ?" Cố Âm bỗng bừng tỉnh, "Chị nhớ lúc đó mới nói em biết chị đang điều trị tâm lý."
Tần Nhạc im lặng xong vẫn gật đầu: "Em sợ chị nhớ lại bọn họ sẽ tìm cách hại chị tiếp nên trong lòng rất hoảng. Em nghĩ nếu mình không cản được thì mẹ em có thể tác động, em muốn tìm bà ấy để ngửa bài. Ai biết chưa kịp nói chuyện chính hai mẹ con đã cãi nhau."
Vậy nên lần này đến nước Z, cậu chỉ đi một mình.
"Không lẽ nhiều năm qua chú nhỏ chưa từng nghi ngờ ?" Thẩm Niệm Lâm bỗng hỏi, anh nhớ vừa nãy Cố Âm đã hỏi mình Tần Nhạc trông không giống chú.
Câu trả lời có chút gượng gạo.
Tần Nhạc hừ một tiếng: "Hai người không biết mẹ em lợi hại thế nào đâu, lúc đầu mẹ em quen ba em, hai người là mối tình đầu của nhau sau không biết tại sao chia tay, sau này mới quen ba em, ừm, ông Tần."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!