Dì Cố Âm tên Phương Mạn Đình, sau khi về làm dâu nhà họ Tần, tình cảm với chú luôn rất tốt. Tất nhiên trong cuộc sống vợ chồng khó tránh khỏi những lúc cãi nhau, dì nhỏ thường hay tức giận bỏ về nhà mẹ đẻ.
Khi đó Cố Âm còn rất nhỏ, cô không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nhớ chú đã đứng dưới mưa to khóc và xin lỗi dì, không khác gì cảnh trong phim ngôn tình......... Nghĩ vậy, nếu thật sự có người ngoại tình..... thì khả năng đối tượng là chú mới đúng chứ!
"Cố Âm ?" Thẩm Niệm Lâm nhìn sắc mặt cô rất không tốt, cúi đầu gọi. Giờ trong đầu Cố Âm chỉ toàn chuyện yêu hận tình thù của dì nhỏ và chú, mãi lúc lâu sau mới ổn lại, hỏi Thẩm Niệm Lâm: "Anh thấy Tần Nhạc giống chú không ?"
"......" Thẩm Niệm Lâm yên lặng, rồi nói, "Có nét giống nhưng Tần Nhạc giống dì nhiều hơn."
Cố Âm gật đầu: "Đúng vậy, nói gì đi nữa thì chắc chắn thằng bé được dì nhỏ sinh ra."
Thẩm Niệm Lâm: "........?"
[Ha ha ha ha ha ha Chuẩn luôn! Đàn ông chưa chắc đảm bảo [đầu chó]]
[Đàn ông đòi hỏi thêm gì nữa, có vợ của mình tốt lắm rồi [buồn cười]]
[Không đúng, tại sao nữ chính tự nhiên hỏi vậy? Cô ấy biết gì rồi ?]
[Thật không giám giấu mọi người, tôi thường xuyên thấy nữ chính có mắt nhìn thấu]
Cố Âm: "......."
Cô khựng lại chút nói với Thẩm Niệm Lâm: "Em nhớ rồi, lúc còn trẻ dì từng làm việc ở bên này."
Thẩm Niệm Lâm: "Nên là ?"
Nên là...... có lẽ chú bị cắm sừng vào khi đó ?
Ôi má, quả dưa lớn này cô nuốt không trôi.
"Em thấy chúng ta mau tìm Tần Nhạc thôi, em có nhiều chuyện quan trọng muốn hỏi nó." Cô lại cầm điện thoại gọi cho Tần Nhạc.
Lần này có người nhận, Cố Âm vội không đợi bên kia nói gì đã hỏi: "Tần Nhạc, em đi đâu đấy? Còn muốn ăn trưa không ?"
Tần Nhạc nhìn người đàn ông đối diện: "Em đến ngay đây, hai người ăn trước đi, đừng đợi em."
Cố Âm thử thăm dò: "Em đang ở đâu ?"
Tần Nhạc: "Ngủ dậy muộn nên mới ra khỏi khách sạn."
Cố Âm: "......"
Nếu không có bình luận, cô đã bị lừa!
Tần Nhạc tắt điện thoại: "Tóm lại, tôi đến đây để chơi, thêm nữa chị họ không có vấn đề gì."
Người kia không nói gì, không thể hiện sắc thái cảm xúc. Dẫu sao Tần Nhạc còn là sinh viên, không thể đoán nổi suy nghĩ đối phương nhưng cũng may cậu có kinh nghiệm phong phú khi chơi Script Kill
— Trước khi bắt được hung thủ, có chột dạ cũng phải bình tĩnh nói dối.
Chỉ khi lời nói dối của mình đủ sự vững vàng mới có cơ hội lừa được người khác.
Cậu thấy đối phương không nói gì, mình cũng không nhiều lời quay người muốn rời khỏi chỗ này. Cứ lo sẽ bị mấy người áo đen cản lại nhưng không không ngờ bọn họ mặc kệ, đứng đó nhìn cậu rời đi.
Dù trong lòng hơi nghi ngờ nhưng không quan tâm nghĩ nhiều, tóm lại rời khỏi đây là tốt nhất.
Sau khi cậu đi, người đàn ông tự xưng là ba Tần Nhạc nói tiếng nước Z sai việc cho người dưới: "Âm thầm theo dõi nó, điều tra xem người phụ nữ kia đến đây làm gì."
"Vâng, ông chủ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!