Thẩm Niệm Lâm không biết cô biết l tin từ đâu, anh gật đầu: "Ừ, chắc giờ xuống máy bay rồi."
Cố Âm nghe câu trả lời chắc chắn của anh, trong lòng càng thêm nặng nề: "Nó vừa nhắn hỏi em đang ở đâu."
Không hề nói đến chuyện mình đã đến nước Z.
Cô không tin chuyện này liên quan đến Tần Nhạc nhưng nếu nói nó không biết gì là điều không thể.
Thẩm Niệm Lâm vốn không muốn nói với cô về chuyện Tần Nhạc, sợ cô nghĩ nhiều tâm trạng không tốt, anh cũng không hỏi cô biết tin từ đâu, chỉ bóc một con tôm đưa đút cô ăn: "Ăn chút đồ trước, đợi ăn xong tính chuyện."
"Ừm." Cố Âm tự nhiên há miệng, ăn con tôm được Thẩm Niệm Lâm bóc vỏ.
Ăn xong, hai người không tiếp tục ở lại biển nữa mà anh lái xe chở cô về. Trên đường về, Cố Âm gửi tin nhắn cho Tần Nhạc, bóng gió hỏi nó đang ở đâu.
Tần Nhạc: Em ở trường thôi chứ đi chỗ nào được!
Cố Âm: À [mỉm cười]
Tần Nhạc: "......"
Sao cứ thấy lạnh lạnh sống lưng nhỉ ?
Không bao lâu sau, cậu đã biết nguyên nhân mình lạnh sống lưng
---- Thẩm Niệm Lâm gửi tin nhắn đến nói đã biết cậu đến nước Z, hẹn ngày mai gặp nhau ở nhà hàng Trung.
Tần Nhạc nhìn tin nhắn trong điện thoại, mím môi. Quả nhiên mọi chuyện không đơn giản như cậu nghĩ, mới vừa đến nước Z chưa kịp làm gì mà Thẩm Niệm Lâm đã biết rõ tung tích của cậu trong lòng bàn tay.
Vậy những người đó có phải cũng biết cậu đến đây ?
Bỗng có chút hối hận, cậu không nên nhất thời xúc động chạy theo Cố Âm đến đây.
Nhìn trời đang dần tối, Tần Nhạc tìm một khách sạn cạnh biển, trả lời Thẩm Niệm Lâm.
"Em biết rồi."
Thẩm Niệm Lâm cất bánh mì mới mua ở siêu thị vào tủ, cúi đầu đọc tin nhắn trả lời của Tần Nhạc. Nó đồng ý gặp mặt có nghĩa mọi chuyện chưa rơi vào tình huống tồi tệ nhất.
Anh thở phào cầm điện thoại về phòng ngủ.
Cố Âm đã tắm xong đang ngồi trên giường xem mấy video của cô và Thẩm Niệm Lâm. Khoảng thời gian hai người yêu nhau đã quay lại khá nhiều video, đa số kiểu ngọt ngào dính nhau, cô xem mà ngại ngùng khó chịu.
Nghe tiếng bước chân Thẩm Niệm Lâm, cô nhanh chóng tắt video, mở tài liệu làm việc lên làm như đang tập trung làm việc.
Thẩm Niệm Lâm cười ẩn ý liếc mắt nhìn cô, dù anh không nói nhưng vẫn khiến Cố Âm cảm giác mọi việc mình làm đều bị người đàn ông này nhìn thấu.
Thẩm Niệm Lâm ngồi xuống giường, cố ý nhìn màn hình máy cô: "Đang làm gì thế ?"
Cố Âm tỏ vẻ bình tĩnh: "Đang xử lý công việc Cố Từ giao."
"Ừm." Thẩm Niệm Lâm ôm eo cô, môi lướt qua cổ cô, "Chăm chỉ vậy à ?"
"Tất nhiên, anh nghĩ ai cũng giống anh chắc, chạy đến đây không quản lý công ty, làm một ông chủ không làm việc, chỉ cần thảnh thơi.
Thẩm Niệm Lâm bị dáng vẻ nghiêm túc của cô chọc cười, càng ôm người chặt hơn.
Cô ghét bỏ gạt tay anh ra: "Đi tắm đi."
"Tuân lệnh vợ." Thẩm Niệm Lâm hôn một cái trên mặt cô rồi mới vào phòng tắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!