Chương 49: Đừng đột ngột nói mấy lời âu yếm, anh sẽ không kiềm chế được

Cố Âm về nhà sau khi rời phòng khám tâm lý. Hôm nay Thẩm Niệm Lâm về rất sớm, lúc cô về đã thấy xe anh trong hầm.

Cô vừa xuống xe, mới kịp đóng cửa đã thấy Thẩm Niệm Lâm đi về hướng mình, như đến đón riêng cô.

"Cố Âm, em thấy thế nào ?" Thẩm Niệm Lâm hỏi một câu không đầu không đuôi.

Cố Âm quái lạ nhìn anh: "Gì cơ ?"

Thẩm Niệm Lâm: "Anh nghe tài xế nói chiều nay em đến gặp bác sĩ tâm lý."

Cố Âm: "....."

Cô im lặng nhìn tài xế vừa xuống. Anh ta cúi đầu thấp hết mức có thể, như chỉ cần mình cúi đầu đủ thấp thì người khác sẽ không nhìn thấy.

Lái xe là người biết rõ hành trình hằng ngày của Cố Âm nhất, cô đi đâu hay gặp ai, người đó đều biết. Giờ người đã bị Thẩm Niêm Lâm mua chuộc, đồng nghĩa với việc cô không còn không gian riêng trước mặt Thẩm Niệm Lâm!

"Em đừng nhìn cậu ta, là anh bảo cậu ta phải báo cho anh biết." Hiếm khi Thẩm Niệm Lâm mở miệng nói đỡ người khác.

Cố Âm hừ một tiếng, nói lại: "Được, vậy anh cũng bảo lái xe của anh phải báo cho em mỗi ngày, em cũng muốn biết một ngày Thẩm tổng làm gì."

Thẩm Niệm Lâm cười: "Được thôi, từ ngày mai bắt đầu gửi lịch trình một ngày của anh cho em."

Cố Âm bĩu môi, anh đồng ý thoải mái khiến cô không có cảm giác thành tựu.

Hai người cùng nhau vào nhà, anh lại hỏi cô lần nữa: "Sau khi gặp bác sĩ xong em thấy thế nào ?"

Cố Âm: "Không thấy gì đặc biệt, bác sĩ nói, phương pháp trị liệu tâm lý không có hiệu quả tức thời, phải dần dần mới được. À, bác sĩ còn bảo nếu quay lại chỗ cũ không biết chừng sẽ k*ch th*ch nhớ lại chuyện đã xảy ra.

Thẩm Niệm Lâm khẽ nhướng mày nhìn cô: "Quay về chốn cũ? Em muốn về à ?"

"Ừm...... Giờ đang không có thời gian, em muốn đợi sau khi Nhuận Nhuận phỏng vấn nhà trẻ xong sẽ tranh thủ sắp xếp thời gian qua đó."

Thẩm Niệm Lâm bước chậm lại, như đang suy nghĩ.

Sáng nay anh mới biết được từ chỗ Thẩm Hàng Hưng, chuyển năm đó còn người khác muốn xuống tay chỗ Cố Âm. Hiện tại người này là ai, anh không có chút manh mối nào, chắc chắn sẽ không yên tâm để Cố Âm đi.

Anh nhìn sang cô: "Thật ra em không nhớ cũng không sao, tai nạn năm đó không phải ký ức đẹp để nhớ lại."

Cố Âm đưa mắt nhìn anh: "Không phải em chỉ muốn nhớ lại sự cố đó, em hy vọng có thể nhớ lại khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau trước kia."

Xét cho công bằng nếu đổi lại thành Thẩm Niệm Lâm mất trí nhớ lựa chọn quên cô, chắc chắn cô cực kỳ cực kỳ không vui. Mặc dù đến nay Thẩm Niệm Lâm chưa từng thể hiện sự không vui ra ngoài, còn luôn nói với cô không nhớ được cũng không sao. Nhưng Cố Âm cho rằng, không ai thích người mình yêu quên đi quãng thời gian ở bên nhau của hai người.

"Em không muốn quên anh." Cố Âm nhìn Thẩm Niệm Lâm, trong con ngươi đen láy phản chiếu bóng anh.

Thẩm Niệm Lâm khẽ rung động, giơ tay kéo Cố Âm ôm vào lòng: "Đừng đột ngột nói mấy lời âu yếm, anh sẽ không kiềm chế được."

Cố Âm: "...."

[Buông Âm Âm ra, đồ lưu manh hừ]

[Triệu hồi Nhuận Nhuận!]

[Nhuận Nhuận ha ha ha, ta tự xưng là nhóm trưởng của nhóm FFF*]

(*) FFF → FFF là meme mạng, chỉ "hội FFF", thường trêu chọc hội độc thân, "thiêu sống" người yêu nhau.

[Nhóm FFF là gì ?]

[Uiiiii, người trẻ bây giờ không biết hội FFF là gì á ?]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!