Chương 48: Ba năm trước không phải anh sai người giết Cố Âm

Cố Âm không trả lời câu hỏi của Tần Nhạc mà nói sang việc khác: "Em có biết tai nạn chìm thuyền ba năm trước không? Chị đi điều tra phát hiện thời điểm xảy ra chuyện đó rất gần thời gian chị bị đuối nước."

Ánh mắt Tần Nhạc khẽ thay đổi, nhìn cô với vẻ mặt ngờ vực: "Tai nạn? Tai nạn gì cơ? Lúc đó chị bị chìm dưới nước suýt chết đuối, em lo sợ muốn chết, làm gì còn tâm trạng quan tâm chuyện khác."

Cố Âm nghe vậy, lòng chợt nặng trĩu, xem ra không hỏi được chuyện gì từ chỗ Tần Nhạc: "Em không biết một chút gì sao ?"

"Em không biết, tai nạn này liên quan gì đến chị không ?"

Cố Âm nghĩ rồi nói: "Không có gì, chỉ tiện nên hỏi thôi."

"Dạ...."

"Vậy em làm tiếp đi, anh chị về trước đây." Cố Âm đứng dậy, đi cùng Thẩm Niệm Lâm ra cửa tiệm, trước khi đi còn thuận tay lấy hai hũ sữa chua được làm riêng trong cửa hàng.

Tần Nhạc ngồi tại chỗ như người mất hồn, Thỏ Kỉ đến vỗ vai cậu ta: "Đơ ra gì thế? Có việc làm đây!"

Tần Nhạc: "......"

Trên xe, Cố Âm mở hộp sữa chua ra ăn, loại này được cô đích thân đi thử hương vị sau khi làm, một thời gian không được ăn vẫn nhớ. Cô nghĩ chắc phải báo bên xưởng sản xuất đưa một ít đến nhà bọn họ.

Thẩm Niệm Lâm không ăn vội, anh cầm hộp sữa chua như đang tự hỏi: "Anh thấy Tần Nhạc có vấn đề."

"Có vấn đề gì ?" Cố Âm đưa mắt nhìn anh.

Thẩm Niệm Lâm lắc đầu, tạm thời không nói rõ được: "Cụ thể khó nói nhưng anh cảm giác nó đang giấu chuyện gì đó."

Cố Âm đợi anh nói xong, nhíu mày: "Chắc không thể nào đâu? Năm xảy ra sự cố chìm thuyền nó mới tốt nghiệp trung học xong, việc này kiểu gì cũng không thể liên quan đến nó ?"

Tần Nhạc và cô lớn lên cùng nhau, mặc dù là chị em họ nhưng tình cảm rất tốt, cô không tin Tần Nhạc cố ý hại mình.

"Anh không có ý đó nhưng có thể nó biết gì đấy."

Cố Âm: "Nếu đúng như thế tại sao nó không nói chúng ta biết."

"Cái đó anh không rõ lắm." Nên anh mới càng thấy lạ.

Thấy Cố Âm vẫn nhíu mày, Thẩm Niệm Lâm an ủi xoa giữa lông mày cô: "Nếu mọi chuyện đã là quá khứ, đừng nghĩ nhiều."

"Ừm." Cố Âm không muốn để anh lo thêm, gật đầu.

Hai người không nói lại chuyện này nhưng hôm sau Thẩm Niệm Lâm đến nhà giam gặp Thẩm Hàng Hưng.

Nhìn Thẩm Hàng Hưng tiều tụy hơn so với lần gặp gần nhất, có vẻ những ngày sống trong này chẳng tốt đẹp. Thấy Thẩm Niệm Lâm, anh ta lại càng khó chịu hơn.

"Mày lại đến đây làm gì ?" Thẩm Hàng Hưng nhìn anh, không che giấu sự thù địch trong mắt.

Thẩm Niệm Lâm: "Đến xem dáng vẻ nghèo túng của anh."

Thẩm Hàng Hưng thay đổi sắc mặt, đứng dậy quay đầu đi. Thẩm Niệm Lâm gọi anh ta lại từ đằng sau: "Lần trước tôi đến tìm anh, anh nói người muốn tôi chết không chỉ có một. Người anh ám chỉ là Thẩm Bình Phong và Kỷ Đại Nhu đúng không? Hay Trì Hàn ?"

Thẩm Hàng Hưng hơi ngừng lại, quay đầu nhìn anh. Chuyện Trì Hàn anh ta không biết nhưng quả thực trước đó Kỷ Đại Nhu từng liên lạc với anh ta nói muốn hợp tác.

Mặc dù Thẩm Hàng Hưng rất ghét Thẩm Niệm Lâm nhưng trong lòng biết rõ Kỷ Đại Nhu là loại người gì. Anh ta chỉ muốn Thẩm Niệm Lâm chết nhưng cái Kỷ Đại Nhu muốn là cả nhà họ Thẩm đi tong. Mặc dù bà ta thể hiện mình là người dịu dàng mềm yếu, nhưng chỉ lừa được Thẩm Bình Phong thôi.

Anh ta nhớ rõ trước kia khi thấy Kỷ Đại Nhu quỳ trước nhà họ Thẩm cầu xin cho bà ta và Thẩm Bình Phong ở bên nhau, trong mắt có bao nhiêu hận thù.

"Sao nào, đến cùng ngay cả ba ruột của mình mày cũng ra tay ?" Thẩm Hàng Hưng nhìn anh, bật cười, "Đúng là người 'đại nghĩa diệt thân', tao phải phục mày đấy."

Thẩm Niệm Lâm không dao động: "Tập đoàn Đại Phong đang bị nghi ngờ kinh doanh trái phép, khoảng thời gian này đang bị cảnh sát điều tra, nếu anh nghĩ có thể trông cậy vào bọn họ để lấy mạng tôi thì khiến anh thất vọng rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!