Chương 47: Anh thích em nhìn anh như vậy

Đến tối Cố Âm tắm rửa sạch sẽ ngồi tựa đầu giường nhắn tin hỏi Tần Nhạc ngày mai nó có tiết không.

Tần Nhạc: Chắc mai em bận nên định tối đến cửa hàng hóa quỷ dọa người!

Cố Âm: ...... Vậy đúng lúc, ngày chị phải đi làm, tối đến cửa hàng tìm em.

Tần Nhạc: [đề phòng. jpg] chị muốn làm gì ?

Cố Âm: Haizz, em đừng lo, chỉ nói chuyện chút thôi

Tần Nhạc: ..... Mỗi lần trước khi mẹ đánh em cũng nói thế.

Cố Âm: Thế em đã bao giờ ngẫm lại xem vì sao lúc nào mẹ cũng đánh mình không? Nhuận Nhuận nhà chị không bao giờ khiến chị phiền lòng.

Tần Nhạc: ......[mỉm cười]

Cố Âm: Tối mai gặp ở cửa hàng [mỉm cười]

Cô uy h**p Tần Nhạc xong chợt nghe tiếng phát ra trong phòng để quần áo. Trong lòng Cố Âm thoáng động, mấy hôm nay Thẩm Niệm Lâm đi công tác cô đều ngủ ở phòng Nhuận Hi nên không khóa trái cửa kéo bên phòng đó.

Nghĩ gì đó, cô vội vàng tắt điện thoại, chùm chăn nằm xuống giường.

Một loạt động tác trôi chảy.

Trong bóng tối, động tĩnh phòng bên càng rõ ràng hơn. Cố Âm nghe rõ tiếng rắc, cửa kéo được người khác mở ra.

Đêm hôm người thích mở cửa sang phòng cô chỉ có một, chính là anh Thẩm ở phòng bên cạnh.

Thẩm Niệm Lâm mở cửa ra phát hiện Cố Âm đã tắt đèn đi ngủ. Trong bóng tối anh thả nhẹ bước chân đi về phía giường trong phòng, anh có thể quen đường quen lối dù đi trong tối. Ngay sau đó, Cố Âm cảm nhận được một luồng nhiệt nóng sát vào cô từ phía sau, cô được Thẩm Niệm Lâm ôm vào lòng, tiếng hít thở vang bên tai: "Cố Âm, em ngủ rồi à ?"

Cố Âm: "........"

Chắc phải đáp lại mấy câu mới chứng minh chưa ngủ ấy ?

Thẩm Niệm Lâm cười khẽ, kề sát tai cô: "Anh biết em chưa ngủ."

"......." Cố Âm thừa biết nửa đêm nửa hôm anh mò qua đây muốn làm gì, "Anh vừa từ nước ngoài về không thấy mệt à ?"

Sáng sớm về nhà, ngủ thêm được mấy tiếng, chiều đến bệnh viện gặp Quan Dự, sau đó lại đến tập đoàn Đại Phong tìm Thẩm Bình Phong, anh thật sự không thấy mệt hả ?

"Mệt." Thẩm Niệm Lâm siết chặt eo cô hơn, cọ mặt vào gáy cô, "Vì mệt nên phải ôm vợ ngủ."

[Hơ hơ, đàn ông biết làm nũng là giỏi nhất [đầu chó]]

[Mau lên mau lên mau lên nào]

[Em chuẩn bị xong rồi, mời hai anh chị bắt đầu diễn!]

[Đã nằm trên giường còn không làm chuyện xấu hổ ư ? [mặt cười]]

Cố Âm: "......."

Hàng loạt các bình luật trôi qua liên tục khiến cô chợt tỉnh.

Thẩm Niệm Lâm nằm cạnh bắt đầu không an phận, vốn Cố Âm muốn từ chối nhưng người này biết rõ những nơi nhạy cảm trên người cô, càng biết cách làm thế nào để khiến cô được thoải mái, rất nhanh Cố Âm buông bỏ đầu hàng.

Đại khái chắc do lần này đi công tác khiến anh rất mệt, Thẩm Niệm Lâm chỉ muốn cô một lần rồi bế cô đi tắm rửa thêm lần nữa, làm xong tất cả ôm cô ngủ.

Hôm sau khi Cố Âm dậy, Thẩm Niệm Lâm vẫn đang ngủ. Ít khi cô dậy vẫn thấy anh trên giường, Cố Âm hứng thú ngắm anh, dùng ngón tay phác họa từ lông mày xuống đôi mắt — cô chợt nhận ra đã rất lâu rồi không ngắm kỹ khuôn mặt này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!