Chương 46: Trong đầu anh chỉ có em

Bảo vệ đứng ngoài cửa vừa nói xong, Thẩm Niệm Lâm đã bước vào phòng bệnh. Anh đứng bên cạnh giường, mặt lạnh lùng nhìn Quan Dự trên giường. Quan Dự thấy anh đến nhăn mày mím môi không nói gì, ngược lại Thẩm Niệm Lâm chậm rãi nói: "Quan tổng, hôm nay tôi đến đây để nói với anh một tiếng, Cố Âm sẽ không ra nước ngoài cùng anh, chỉ có gia đình các người đi thôi.

Chúc anh mau khỏe."

[Chúc anh mau khỏe ha ha ha ha ha ha ha ha]

[Tôi nghi ngờ Thẩm tổng nói mấy lời ngược lại [đầu chó]]

[Thẩm tổng: Tôi đến đây chúc phúc]

Thẩm Niệm Lâm nói xong, sắc mặt Quan Dự càng khó coi hơn vừa nãy. Anh ta nắm chặt tay rồi từ từ buông lỏng, cười một tiếng đáp trả: "Thẩm tổng, anh dựa vào đâu mà quyết định thay Cố Âm ?"

"Dựa vào tôi là chồng cô ấy."

"Anh là chồng thì có thể tùy tiện quyết định cuộc sống của cô ấy sao ?" Tiếng Quan Dự sắc bén hơn, "Cô ấy là con người, không phải một món đồ thuộc về anh!"

Thẩm Niệm Lâm hơi nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn anh ta. Quan Dự cảm giác dưới ánh mắt đó, bản thân như bị nhìn thấu, không thể che dấu bất cứ thứ gì.

"Anh có tư cách nói mấy lời đó ư ?" Thẩm Niệm Lâm cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt nhìn Quan Dự như chiếc dao nhỏ, từng nhát từng nhát cứa lên người anh ta, "Là ai lợi dụng nỗi áy náy của cô ấy vì muốn trói buộc cô ấy bên người vĩnh viễn? Là ai âm thầm hợp tác với Kỷ Đại Nhu để trộm bản thiết kế cô ấy, chỉ vì h*m m**n cá nhân của bản thân? Quan Dự, anh nói mấy lời đó mà không thấy nóng miệng sao ?

Quan Dự siết chặt cằm, tạm thời không thể phản bác.

"Anh nghĩ thử xem nếu Cố Âm biết mấy việc anh làm sau lưng, liệu cô ấy còn đồng ý đi theo anh không ?" Thẩm Niệm Lâm nhìn anh ta từ trên cao xuống, "Đây là quyết định của chính cô ấy. Xét phần ân tình anh đã cứu Cố Âm, tôi có thể không truy cứu mấy việc anh đã làm, tốt nhất anh nhanh cút ra nước ngoài đi."

Thẩm Niệm Lâm nói xong quay người đi luôn, dường như anh không muốn ở trong này thêm một giây phút nào nữa. Quan Dự ngồi trên giường bệnh, sau khi người đi anh ta đẩy mạnh máy tính trên bàn xuống đất.

Rời bệnh viện, Thẩm Niệm Lâm đến tập đoàn Đại Phong. Thẩm Bình Phong và Kỷ Đại Nhu chưa kịp thích ứng với tình hình hiện tại, tại sao mọi chuyện lại biến đổi chỉ trong một ngày ?

Rõ ràng trước đó kế hoạch đang rất thuận lợi, thậm chí Cố Âm và Thẩm Niệm Lâm có một màn chia ly tình cảm khổ đau ở sân bay. Vốn họ muốn nhân lúc tâm trạng Thẩm Niệm Lâm bị ảnh hưởng sẽ ra đòn đánh cho nhà họ Thẩm không kịp trở tay. Ai nghĩ được việc anh ta ra nước ngoài là một cái bẫy, hơn nữa khách hàng của Thẩm thị bên đó còn giúp đỡ phối hợp với Thẩm Niệm Lâm giăng lưới thu gọn một ổ.

"Thẩm tổng, Thẩm Niệm Lâm đến." Trợ lý Thẩm Bình Phong hoang mang lo sợ chạy vào văn phòng ông ta báo cáo. Thẩm Bình Phong nghe đến ba chữ Thẩm Niệm Lâm thấy đau cả đầu: "Cậu ta đến đây làm gì ?"

"Nói tìm ngài có chuyện cần nói."

"Hừ." Thẩm Bình Phong sửa lại quần áo, bảo trợ lý, "Để cậu ta vào."

Thẩm Niệm Lâm vào văn phòng, dáng vẻ huênh hoang như mình là chủ nhân của văn phòng này.

"Cậu có việc gì ?" Thẩm Bình Phong thẳng lưng theo bản năng, không muốn đánh mất uy phong trước mặt anh. Thẩm Niệm Lâm đứng đối diện bàn làm việc ông ta, khi nhìn người không có lấy nửa sự tôn trọng của một người con nhìn người cha: "Thẩm Bình Phong, năm đó ông nhất quyết đòi theo Kỷ Đại Nhu đúng không, tự nguyện bỏ hết tất cả mọi thứ nhà họ Thẩm, giờ lại âm thầm bày trò làm mấy việc linh tinh?

Ngựa tốt không ăn lại cỏ cũ, ông không đến nỗi không bằng một con súc vật chứ."

"Mày hỗn xược!" Thẩm Bình Phong tức giận cực điểm, vỗ mạnh xuống bàn đứng lên, "Thẩm Niệm Lâm, mày đừng quên dù gì tao là ba mày! Có đứa con nào nói chuyện với ba vậy không? Tao là súc vật thì mày là gì ?"

Thẩm Niệm Lâm cười lạnh, cười trào phúng nhìn ông ta: "Chỉ có lúc này ông mới nhớ mình vẫn là ba tôi. Lúc ông đối phó tôi sao không nghĩ tôi là con?"

Thẩm Bình Phong mím môi quay đầu: "Thương trường không có tình cha con, tao làm như vậy đều vì công ty."

"Vì công ty, tôi thấy vì Kỷ Đại Nhu mới đúng ?" Sắc mặt Thẩm Niệm Lâm càng lạnh hơn, "Ông biết thân phận của Trì Hàn không? Anh ta là con riêng bên ngoài của chú nhỏ. Chú nhỏ sợ bà nội phát hiện nên nhiều năm nay luôn coi không có đứa con này, ông biết Trì Hàn hận nhà họ Thẩm bao nhiêu không? Ông cho là mình đang lợi dụng anh ta? Ha, chẳng qua mấy người chỉ là quân cờ để anh ta đối phó nhà họ Thẩm thôi."

"Cái gì ?" Thẩm Bình Phong ngạc nhiên, lần đầu ông ta nghe chuyện này, "Anh ta là con riêng của Bình Thản ?"

Thẩm Niệm Lâm hừ lạnh một tiếng: "Chuyện này Kỷ Đại Nhu cũng biết, bà ta không nói cho ông biết ?"

Thẩm Bình Phong nhíu chặt mày nhìn Thẩm Niệm Lâm: "Mày bớt châm ngòi ly gián lại, Tiểu Nhu không phải người như vậy."

"Bà ta là dạng người gì, ông biết hết được không? Bà ta và Trì Hàn giống nhau, bà ta hận nhà họ Thẩm, đặc biệt là tôi

---- đứa con do ông và người phụ nữ khác sinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!