Nhạc Dịch Hàm nói xong, cả Lục Ninh Ninh và Cố Âm đều sững người.
Cố Âm nhớ đến tám vết sẹo trên người Thẩm Niệm Lâm, mỗi lần cô hỏi anh chỉ trả lời qua loa cho có. Còn nữa trước cô từng hỏi anh tại sao không đến tìm mình, anh cũng chỉ bảo bận việc bên nước ngoài.
Cái anh nói bận là ở trên giường bệnh hai năm như Nhạc Dịch Hàm nói ư ?
"Trên giường bệnh hai năm là sao ?" Lục Ninh Ninh đẩy đẩy cánh tay anh ta, "Anh đừng ngủ vội, anh nói rõ cho tôi nghe đã!"
"Ai, đừng ồn ào." Nhạc Dịch Hàm say đẩy tay cô ấy ra, nằm gục xuống bàn, "Để tôi ngủ một lúc."
"....."
Nhạc Dịch Hàm nói xong ngủ say như chết, Lục Ninh Ninh tiếp tục lay anh ta mấy cái nhưng không có phản ứng.
"Không được rồi, ngủ như chết."
Cố Âm im lặng một lúc rồi nói: "Cậu chờ chút giờ mình sang phòng đó."
Cố Âm ở ngay phòng bên cạnh, cô cúp máy xong chạy sang phòng này. Quả thực Nhạc Dịch Hàm uống nhiều quá đang bất tỉnh nhân sự nằm trên bàn, Cố Âm gọi phục vụ của Thiên Hạ Cư giúp đỡ anh ta xuống dưới.
"Xe nhà mình ở đây để mình bảo lái xe đưa anh ta về nhà." Lục Ninh Ninh đỡ Nhạc Dịch Hàm vào trong xe, báo địa chỉ cho lái xe. Cố Âm nhìn cô ấy với vẻ khó hiểu: "Sao cậu biết địa chỉ chỗ cậu ta."
Lục Ninh Ninh: "Anh ta nói cho mình biết ấy, còn mời mình đến phòng làm việc thăm nữa kìa!"
"........ À ừm." Cố Âm thuận miệng đáp, giờ cô không còn tâm trạng ngồi ăn dưa vụ tình yêu tay ba giữa họ. Lục Ninh Ninh nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, an ủi: "Đã là chuyện quá khứ rồi, cậu đừng nghĩ nhiều nữa. Huống chi chưa chắc lời Nhạc Dịch Hàm nói đúng thật hay không."
Cố Âm: "Hơn nửa là thật, trên người Thẩm Niệm Lâm có rất nhiều vết sẹo, có thể đó là vết thương trong hai ba năm đó."
"Cậu từng hỏi rõ chưa ?"
"Hỏi rồi nhưng anh ấy không nói mình biết."
Lục Ninh Ninh nghĩ rồi nói: "Mình thấy chắc Thẩm Niệm Lâm không muốn cho cậu biết vì sợ cậu biết rồi sẽ lo lắng. Nếu đã vậy cậu cần gì lãng phí tâm tư lòng dạ của anh ấy."
Cố Âm lại không nghĩ vậy, cô có thể hiểu cho việc Thẩm Niệm Lâm không muốn nói cô biết nhưng cô không muốn cứ phải sống mơ hồ như người không biết gì mãi. Rốt cuộc ba năm trước sự cố ngoài ý muốn đó nghiêm trọng đến mức nào mới khiến anh bị thương nặng đến vậy? Hơn nữa tại sao cô lại không bị sao ?
"Mình phải về nhà một chuyến." Cố Âm nói với Lục Ninh Ninh. Chuyện ba năm trước, ngoài hai người bạn Thẩm Niệm Lâm, còn một người nữa biết.
Là mẹ cô.
Cô không biết mẹ mình biết nhiều hay ít nhưng chắc chắn biết nhiều hơn cô.
Lục Ninh Ninh thấy cô vẫn cau mày, lo lắng: "Mình đi dạo phố cùng cậu một lúc nhé ?"
"Không cần đâu, mình phải về lại công ty." Công ty chuẩn bị tổ chức buổi họp báo, Cố Âm còn rất nhiều việc phải làm, "Lái xe của cậu đi rồi, cậu về kiểu gì ?"
Lục Ninh Ninh: "Mình gọi xe."
"Hay để mình đưa cậu về."
"Không cần không cần." Lục Ninh Ninh không phiền đến bạn, "Cậu có việc cứ đi xử lý trước đi."
"Được rồi." Cố Âm dặn dò Lục Ninh Ninh một mình phải cẩn thận hơn xong gọi xe của mình đến. Chắc giờ mẹ cô đang ở nhà, cô bảo tài xế lái về nhà mình, suốt dọc đường cô luôn nghĩ đến lời Nhạc Dịch Hàm đã nói."
"Đến rồi bà chủ." Lái xe thấy xe dừng một lúc nhưng Cố Âm không phản ứng gì mới nhắc cô. Lúc này Cố Âm mới sực tỉnh phát hiện xe đã đến nhà họ Cố.
Cô mở cửa xuống xe đi thẳng vào trong nhà. Phương Mạn Hà vừa ăn trưa xong, đang ngồi trên ghế mát xa Thẩm Niệm Lâm đưa đến, thư giãn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe tiếng Cố Âm gọi mình, bà ngạc nhiên mở mắt: "Con gái, sao tự nhiên lại về đây? Đã ăn cơm chưa ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!