Thẩm Niệm Lâm lấy thuốc xong quay lại công ty, cô vào thăm Quan Dự. Anh ta vẫn đang trong vườn hoa chưa về phòng, như đang phơi nắng, thấy Cố Âm đến cười với cô: "Anh Thẩm không hiểu lầm gì chứ ?"
Lời vừa dứt, khu bình luận oanh tạc.
[Ha ha ha ha ha ha ha ha đúng là đóa hoa sen trắng lớn [đầu chó]]
[Quan Dự đang học theo Bạch Tâm Dật đó sao]
[Cay thế nhỉ, muốn đấm cho phát]
[Các anh các chị đừng cãi nhau vì tôi QAQ]
"......" Cố Âm ho nhẹ đáp, "Không hề."
"Thế thì tốt." Quan Dự nói xong lại rất quan tâm hỏi, "Em đã giải quyết xong chuyện của công ty chưa ?"
"Vẫn chưa." Nhắc đến chuyện này, nhìn cô vẫn rất lo lắng, "Vì không thể dùng bản thiết kế lúc đầu nữa nên tôi phải vẽ lại bản khác, hai hôm nay các đồng nghiệp trong tổ hạng mục đều phải tăng ca."
"Vậy em ở đây giúp anh có khiến công việc bị ảnh hưởng không ?"
Sóng comment thi nhau lướt qua [Có]
Cố Âm nhìn anh ta với vẻ xin lỗi: "Có thể hai ngày tới tôi không thể vào bệnh viện để...."
"Không sao, em bận lo việc của mình trước đi." Quan Dự không còn dáng vẻ nóng nảy mà đã khôi phục lại phong cách điềm đạm tao nhã vốn có, "Mấy hôm nay anh cũng phải chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật, phải làm kiểm tra rất nhiều."
"Ừm." Cố Âm gật đầu.
Quan Dự nhìn cô áy náy: "Anh biết mẹ anh đã nói chuyện đi nước ngoài với em, xin lỗi, yêu cầu của bà ấy không đúng. Em không cần phải khó xử, anh sẽ nói rõ với mẹ anh."
[Giỏi đấy, dùng chiêu lấy lùi làm tiến]
[Nữ chính mà không đi anh ta lại bày trò khác cho xem]
[Anh ta có thể nói mình không thuyết phục mẹ được [đầu chó]]
Cố Âm: "Chuyện đó tôi vẫn đang suy nghĩ, anh bị thương vì tôi nên đương nhiên tôi hy vọng anh có thể nhanh chóng đứng dậy đi được."
Trong lúc cô nói nhận được điện thoại của Cố Từ gọi về công ty họp. Cố Âm xin lỗi Quan Dự: "Công ty gọi tôi về họp."
"Em nhanh đi đi, cần giải quyết vụ thiết kế trước."
"Được."
CÂ đi thẳng từ viện đến công ty, mấy lời cô nói với Quan Dự không hoàn toàn nói dối, vì phương án bổ sung mà tất cả mọi người trong hạng mục đều phải tăng ca hai ngày, nhất là bộ phận phụ trách thiết kế củng Cố Âm.
Cô đã gửi email cho cô giáo và nhận được phản hồi, cô không chỉ thể hiện sự phẫn nộ về chuyện bản thiết kế bị sao chép mà còn đưa cho cô một ít gợi ý mới. Cố Âm dựa theo những đề nghị của cô mà có linh cảm mới, nhân lúc đang dâng trào cảm hứng, cô ngồi lì trong phòng vẽ cả ngày, đến giờ cơm trưa Cố Từ mang đồ đến cho cô mới nhớ ra mình chưa ăn.
Trước khi tan làm cả nhóm dự án họp thêm lần nữa, lần này bước đầu xác định phương án của thiết kế mới, để phòng trường hợp xảy ra chuyện như lần trước mọi cách thức để bảo vệ bản thiết kế được làm chặt chẽ và bảo mật. Hơn nữa công ty nhanh chóng quyết định thời gian công bố hạng mục mới và yêu cầu tất cả mọi người đều phải hoàn thành công việc trước buổi họp báo.
Đây là yêu cầu cứng của công ty, có nghĩa bọn họ sẽ phải làm thêm mỗi ngày cho đến buổi họp báo chính thức. Nhưng so với việc để dự án đổ sông đổ bể thì tình trạng hiện tại khiến mọi người dễ chấp nhận hơn. Sau khi Cố Âm hoàn thành công việc trong tay, ngẩng đầu mới phát hiện trời đã tối.
Cô cầm điện thoại muốn xem có tin nhắn gì không thì phát hiện nó bị tắt nguồn.
Cô lục tìm chiếc sạc dự phòng trong ngăn kéo, cắm sạc cho điện thoại, nó tự khởi động máy, sau khi lên nguồn máy kêu rung rung không ngừng, hiện trên màn hinh hơn mười mấy cuộc gọi nhỡ.
"......." CÂ bị tình huống này dọa sợ, vội vàng mở xem nhật ký cuộc gọi. Có điện thoại trong nhà gọi đến, của Thẩm Niệm Lâm, thậm chí có cả của Nhạc Dịch Hàm và Bách Ngật. Trước tiên cô gọi lại cho Thẩm Niệm Lâm, chuông vừa reo một tiếng đã có người nhận: "Cố Âm ?"
"Ừm, chiều em bận làm thiết kế suốt không để ý điện thoại bị bắt nguồn, mọi người tìm em có chuyện gì ?" Cô đoán tất cả các cuộc gọi đến cho cô nhiều thế hẳn cùng một việc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!