Chương 40: Vợ, anh đau

Cuối cùng Bách Ngật không dám gọi Cố Âm, nhưng đến tối muộn mà Thẩm Niệm Lâm không về nhà, cô đã gọi cho anh.

Điện thoại có người bắt máy, Cố Âm nghe rõ tiếng nhạc lớn cùng tiếng ồn ào ầm ĩ, hơi sững lại: "Anh đang ở Dạ Tước ?"

Bách Ngật vừa đỡ Thẩm Niệm Lâm vừa nói: "Chị dâu à, em là Bách Ngật. Tối nay lão Thẩm uống hơi nhiều, giờ em đang chuẩn bị đưa anh ấy về nhà."

Cố Âm và Thẩm Niệm Lâm cưới nhau được hơn một năm, chưa bao giờ cô thấy anh uống nhiều rượu, khá ngạc nhiên hỏi Bách Ngật: "Sao anh ấy lại uống rượu ?"

"Cái này, có chút chuyện không vui, đợi mai anh ấy tỉnh rượu chị hỏi anh ấy đi."

"Được." Cố Âm đoán có một số việc Bách Ngật khó nói nên mới bảo cô hỏi trực tiếp anh, "Có cần tôi đến đón anh ấy không ?"

"Không cần đâu, tôi đưa anh ấy về đến cửa nhà, chị ra đón là được."

"Ừm, khi nào cậu đến gọi cho tôi."

"Vâng chị dâu, em cúp máy trước đây." Bách Ngật tắt điện thoại xong nhét nó lại vào túi quần Thẩm NiệmLâm. Anh ta gọi lái xe đến đỗ ngoài cửa, cùng Nhạc Dịch Hàm đỡ người ngồi vào trong, "Để tôi đưa cậu ta về, cậu về trước đi."

"Được, vậy cậu đi đường cẩn thận."

"Biết rồi." Bách Ngật vào trong xe, kêu lái xe đi. Khi xe dừng tại trước cửa biệt thự nhà họ, Cố Âm đã đứng chờ bên ngoài.

Tối nay Thẩm Niệm Lâm uống khá nhiều, nhìn tình trạng có vẻ sắp gục vì say, Bách Ngật sợ một mình Cố Âm không đưa được người lên nên giúp dìu người về phòng ngủ.

Sau khi thả Thẩm Niệm Lâm xuống chiếc giường lớn trong phòng, cả người Bách Ngật có chút nóng và lấm tấm mồ hôi, anh ta cởi chiếc áo vest bên ngoài nói chuyện với Cố Âm đang đứng cạnh: "Em đưa người về đến nhà an toàn, nếu hai người có chuyện gì đợi sau khi cậu ta tỉnh dậy rồi nói."

"Ừ, hôm nay cảm ơn cậu."

"Chị dâu không cần khách sáo với em." Bách Ngật vẫy tay về hướng cô, quay người đi, "Em đi trước đây, lão Thẩm giao cho chị."

Cố Âm bảo quản gia tiễn Bách Ngật về, còn mình quay lại c** q**n áo và thay bộ đồ ngủ mới cho Thẩm Niệm Lâm. Dù chỉ c** q**n áo thôi nhưng trong tình huống này con sâu rượu không chịu phối hợp nên cô phải tốn khá nhiều sức.

Cô đã bảo quản gia chuẩn bị thuốc giải rượu cho anh uống nhưng nhìn trạng thái của người này nằm mãi vẫn chưa tỉnh lại.

Dù Bách Ngật không nói tại sao anh lại uống nhiều để say đến mức vậy nhưng thông qua những bình luận trực tiếp, Cố Âm biết hết mọi chuyện đã xảy ra.

Anh biết Quan Dự chuẩn bị ra nước ngoài điều trị, sợ cô sẽ đi theo nhưng lại không dám mở miệng hỏi cô.

Nghĩ vậy, Cố Âm cười nhìn Thẩm Niệm Lâm đang ngủ. Trong lòng cô, Thẩm Niệm Lâm như một người có sức mạnh vô địch, đánh đâu thắng đó, trên thế giới này không có chuyện gì có thể làm khó được anh. Không ngờ anh cũng sẽ có một mặt như vậy.

Cô ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn anh. Dù đang ngủ nhưng vẫn nhíu đôi lông mày, giống như buồn phiền chuyện gì đó. Cô Âm đưa tay lên, ngón trỏ xoa nhẹ vào giữa hai đôi lông mày, muốn làm phẳng những nếp nhăn trên đó.

[Giờ mà nữ chính không làm gì thì đúng không phải là người]

[Quần áo đã cởi xong, nam chính mê người vậy mà không nhân dịp làm gì ư ?]

[...... Mấy người đen tối quá]

[Ây ê nhưng mà tình trạng này của nam chính vốn không thể ngóc được ý ?]

Cố Âm: "......."

Quả nhiên chuyện mà sóng comment quan tâm nhất là chuyện này.

Cô lấy chiếc khăn lông ướt lau mặt giúp anh rồi rời phòng ngủ.

Sáng hôm sau, Cố Âm dậy do tiếng đồng hồ báo thức, cô rửa mặt vệ sinh cá nhân xong chuẩn bị xuống tầng ăn sáng. Khi đi qua phòng để quần áo, cô liếc mắt nhìn cánh cửa kéo bị khóa, đi đến mở cửa.

Đi qua phòng quần áo dùng chung của hai người, Cố Âm dễ dàng vào phòng ngủ của Thẩm Niệm Lâm. Trên chiếc giường lớn đã được dọn dẹp sạch sẽ, người không ở trong phòng. Cố Âm nhíu nhẹ mày thầm nghĩ mới sáng sớm người này đã ra ngoài ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!