Lòng bàn tay Thẩm Niệm Lâm ấm áp, bao bọc đầu ngón tay hơi lạnh của Cố Âm, Cố Âm cảm giác tim mình dần thỏa hiệp: "Em biết công ty đã sắp xếp điều tra người tham gia hạng mục, chắc sẽ có kết quả nhanh thôi."
"Ừm." Thẩm Niệm Lâm gật đầu, nhìn cô, "Anh sẽ giúp em điều tra bên tập đoàn Đại Phong từng tiếp xúc với những ai."
Cố Âm biết quan hệ giữa Thẩm Niệm Lâm và ba luôn không tốt, thậm chí lúc bọn họ kết hôn ba anh không đến tham dự buổi lễ. Nhưng xuất phát lo lắng từ nhiều phía, Thẩm Niệm Lâm luôn thầm để ý hướng phát triển của Thẩm Bình Phong. Trong cuộc họp báo sáng nay, Thẩm Niệm Lâm chú ý xem, lúc đó anh không nhận ra bản thiết kế của Cố Âm, chỉ thấy lạ không biết tại sao tập đoàn Đại Phong đột nhiên nhúng tay chen vào mảng bất động sản, giờ xem ra chuyện này đã có mưu tính từ trước.
"Cô Cố, có thể đưa đồ ăn lên chưa ?" Nhân viên phục vụ lễ phép gõ cửa hỏi. Cố Âm gật đầu, "Đưa đồ ăn lên đi."
"Vâng."
Vì chỉ có hai người nên cô không gọi quá nhiều món, sau khi món ăn được bày lên bàn, Thẩm Niệm Lâm vừa lấy thức ăn cho cô vừa nói: "Đúng rồi, đã có kết quả kiểm tra tinh thần của Bạch Tâm Dật."
Cố Âm dừng đũa hỏi: "Sao rồi."
"Bác sĩ nói tinh thần cô ta gặp vấn đề thật."
[Chắc chắn Bạch Tâm Dật giả vờ!]
[Không lẽ kiểm tra và đánh giá cũng làm giả hết à!]
[Bệnh của Bạch Tâm Dật đến đúng lúc thật đấy]
[Trước kia không phải nhiều người nói tâm lý Bạch Tâm Dật có vấn đề à? Giờ tinh thần cô ta bị hỗn loạn cũng bình thường mà]
Cố Âm hỏi lại anh: "Cô ta có thể giả vờ mình bị bệnh không ?"
Thẩm Niệm Lâm: "Cảnh sát kiểm tra rất chuyên nghiệp, không dễ gì qua mặt được họ nhưng cũng không thể khẳng định sẽ không có."
"Vậy cô bị bị xử lý thế nào ?"
"Được đưa đến bệnh viện tâm thần ở ngoại thành." Thẩm Niệm Lâm nhìn cô hỏi, "Chiều nay em có thời gian không? Anh đưa em đến đó nhìn qua."
"Được."
Hai người ăn xong, Cố Âm đi cùng Thẩm Niệm Lâm đến bệnh viện tâm thần anh nói lúc nãy. Bệnh viện này không lớn lắm, đứng sừng sững một mình ở ngoại thành, trông có vẻ hoang vắng, cảm giác âm u. Cố Âm chưa từng đến những nơi thế này, trên đường đi hầu như cô và Thẩm Niệm Lâm không gặp ai, chỉ thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng to nhỏ của bệnh nhân.
[Ối mẹ ơi, rõ ràng ban ngày ban mặt mà tôi nổi cả da gà]
[Đêm đến có thể phiêu lưu mạo hiểm đi nhà ma ở đây]
[Nhớ lại trước kia cảnh Bạch Tâm Dật ngồi trước gương chải đầu [che mặt] cô ta hợp với nơi này đến lạ]
[Chỗ như âm phủ chắc cô Bạch thích lắm]
"Phía trước là phòng bệnh của Bạch Tâm Dật." Thẩm Niệm Lâm đến trước một phòng thì dừng lại. Cố Âm tiến lên nhìn, cánh cửa được làm bằng kim loại, trên cửa lắp khóa điện tử trông khá phức tạp. Trên cánh cửa có một ô cửa nhỏ kéo được, chỉ có thể mở ra từ bên ngoài, Thẩm Niệm Lâm kéo ô cửa đó lên, xuyên qua đó nhìn vào bên trong: "Bạch Tâm Dật ở trong đó."
Cố Âm cũng nhìn vào, Bạch Tâm Dật ở trong phòng, trên người mặc bộ quần áo riêng của bệnh viện, ngồi trên giường bệnh màu trắng cầm lược chải đầu. Trong phòng chỉ có một ô cửa sổ rất nhỏ, ở tít trên cao, chỉ có ít ánh sáng chiếu vào.
[Mịa cô ta thích chải đầu thật đấy]
[Tôi thấy cô ta cũng khổ quá, vốn là một người giỏi giang, cứ phải đâm đầu tìm đến cảnh đen tối]
[Do cô ta tự làm tự chịu]
"Người nhà họ Quan đã đút lót quan hệ ở chỗ này rất ổn, chắc chắn Bạch Tâm Dật ở đây sẽ không được tốt lành gì, càng không thể chạy ra ngoài." Thẩm Niệm Lâm nhìn Cố Âm nói, "Cho dù cô ta giả vờ đi nữa thì ở trong này mấy năm sẽ điên thật."
[Cô ta có ý đồ gì đây, ngồi tù không tốt hơn ngồi trong này à]
[Tôi cũng thấy thế [che mặt] ít ra ngồi tù có thể hít thở khí trời]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!