Chương 38: Không phải anh làm

Khi Cố Âm chạy đến viện, cả bác sĩ và y tá đang trong phòng bệnh Quan Dự, trên mặt đất lại đầy những mảnh vụn thủy tinh vỡ, nhìn đã biết vừa xảy ra chuyện gì.

[Ối trời, bệnh gì phí cả mấy cái chén]

[Lần sau đưa anh ta mấy cái ly bằng inox, cho đập thoải mái thì thôi[cười]]

[Cái quỷ gì đây, bám chặt nữ chính luôn à, nữ chính không đến anh ta không thể sống nổi ? ?]

[Phải nói một câu, đúng là giờ anh ta không thể sống nổi một mình [đầu chó]]

Cố Âm không quan tâm mấy lời châm chọc trong bình luận mà hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, có chuyện gì vậy? Có phải tình trạng Quan Dự gặp vấn đề gì mới ?"

Quan Dự thấy cô đến, hơi ngẩng đầu liếc nhìn cô, rồi lại quay đầu đi nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

Bác sĩ bảo y tá dọn dẹp đồ linh tinh trên đất, gọi Cố Âm ra ngoài phòng bệnh nói chuyện. Cố Âm đứng trên hành lang, lo lắng hỏi: "Bác sĩ Tống, tình trạng Quan Dự chuyển biến xấu phải không ?"

Bác sĩ Tống: "Trước mắt tình trạng khá ổn định, khả năng hồi phục tốt hơn một chút so với kỳ vọng."

"Vậy tại sao......?"

"Y tá chăm sóc anh Quan nói sáng nay anh ấy muốn tự mình lấy đồ gì đó nên thử đứng xuống giường, kết quả không cẩn thận ngã lăn từ giường xuống. Chắc vì thế nên cảm xúc anh Quan bỗng đổi biến lớn, không cho người khác lại gần, còn đập vỡ hết đồ trong phòng."

Cố Âm nhíu mày không nói gì, bác sĩ nói tiếp: "Tôi có nghe y tá nói khi cô ở đây, tâm trạng anh Quan bình tĩnh hơn và rất phối hợp điều trị cùng bệnh viện. Anh ấy vừa gặp tai nạn, tạm thời không thể chấp nhận là rất bình thường. Thời gian này cần người nhà và bạn bè cố gắng đồng hành động viên giúp anh ấy thoát khỏi bóng ma tâm lý, chỉ có như vậy quá trình trị liệu phục hồi sau đó mới tiến hành thuận lợi được."

Cố Âm nghe xong gật đầu: "Tôi biết rồi bác sĩ Tống, tôi sẽ khuyên bảo anh ấy."

"Được, tôi biết người nhà bệnh nhân trong những trường hợp này rất vất vả nhưng hiện tại chỉ có mọi người mới giúp được bệnh nhân."

[Wtf, nữ chính biến thành 'người nhà' luôn rồi à [xem thường]]

[Sao tao cứ cảm giác nam phụ cố tình]

[Tôi thấy anh ta cố ý thật đấy, hai ngày trước vẫn tốt, hôm nay nữ chính mới đến muộn cái thôi mà bắt đầu giở trò[cười]]

Cố Âm nói thêm hai ba câu với bác sĩ xong mới lại vào phòng bệnh. Y tá đã dọn dẹp sạch sẽ những mảnh thủy tinh trên đất. Cố Âm đưa mắt nhìn thuốc đặt trên tủ đầu giường, cầm cốc chắt nước cho Quan Dự: "Uống thuốc trước đi."

Quan Dự cứ ngồi đấy trong chốc lát, im lặng nhận thuốc uống. Y tá thấy anh ta uống thuốc mới dặn dò thêm mấy câu rồi rời phòng bệnh. Cố Âm đặt cốc lại lên tủ, ngồi xuống ghế. Quan Dự im lặng một lúc rồi nói: "Giờ anh là một thằng phế, chỉ muốn uống nước cũng không thể tự mình làm."

Cố Âm nghĩ đến lời bác sĩ vừa nói, an ủi: "Chỉ là anh chưa quen...."

"Quen thành một người tàn tật sao ?"

Cố Âm: "Tôi không có ý đó, thế giới này có rất nhiều người như anh, bọn họ không hề từ bỏ chính mình, luôn cố gắng thích ứng để cuộc sống của mình giống những người bình thường vậy."

Quan Dự cười tự giễu: "Đúng vậy, dù cho cố gắng như nào đi nữa, cũng chỉ có thể 'giống' người bình thường thôi."

Cố Âm mím môi không nói, dạo gần đây cô xem rất nhiều tài liệu và video về người khuyết tật, trong đó dĩ nhiên có những tấm gương vô cùng truyền cảm hứng, họ rất lạc quan, nỗ lực sống, thậm chí một mình có thể tự chăm sóc bản thân. Nhưng họ cũng nói rằng không ai có thể dễ dàng chấp nhận chuyện mình trở thành người khuyết tật. Nếu được chọn, có ai không muốn một cơ thể lành lặn chứ ?

Bọn họ lạc quan kiên cường vì nếu không như vậy sẽ không sống nổi nữa.

Cô xem những ghi chép cuộc sống của những người đó, vốn định dùng để động viên Quan Dự nhưng sau khi xem xong cô lại thấy những lời cổ vũ đó khá nhạt nhẽo. Giống như Quan Dự nói, bất kể những lời động viên hoa mỹ nào đều không có tác dụng, con người vẫn phải đối mặt với tất cả, sự thật là người tàn tật.

Phòng bệnh cứ im ắng như vậy, Quan Dự nhìn Cố Âm cúi đầu, không được tự nhiên: "Xin lỗi không phải anh muốn tức giận với em, chỉ là đôi khi anh không khống chế được cảm xúc."

Cố Âm lắc đầu, cô đã quen biết Quan Dự rất lâu, anh ta vốn là người có phong độ và biết kiềm chế, hiện tại biến thành như vậy, khó nhất vẫn là bản thân.

Sau khi Cố Âm đến, Quan Dự dần bình tĩnh hơn, lúc sau y tá đến làm kiểm tra hằng ngày anh ta phối hợp hơn.

Hôm nay Lục Ninh Ninh trực bạn, nghe nói sáng Quan Dự lại náo loạn trong phòng bệnh một lúc, hơi lo lắng đến xem. Y tá đang đo nhiệt độ cho Quan Dự, Cố Âm đứng bên cạnh, Lục Ninh Ninh đứng ở cửa nhỏ giọng gọi cô, Cố Âm nhìn qua chỗ cô ấy nói với anh ta: "Tôi đi ra ngoài một lúc, chút nữa sẽ quay lại."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!