Chương 37: Có phải mẹ có con khác ở ngoài không ?

Cố Âm vội giữ tay bà ấy, đỡ người đứng dậy: "Dì Tôn, dì đừng như vậy, có chuyện gì dì cứ nói thẳng ạ."

Mẹ Quan Dự đỏ mắt, nói với Cố Âm: "Tình huống hiện tại của Quan Dự cháu cũng thấy đấy, nó hoàn toàn không chấp nhận được chân mình bị thương không đi được. Giờ nó không muốn gặp ai, cũng không muốn phối hợp điều trị với bệnh viện, cháu đến đây nó mới chịu uống thuốc."

Cố Âm thấy dáng vẻ bà ấy, trong lòng không chịu nổi: "Dì Tôn, dì đừng lo, chân Quan Dự sẽ điều trị được."

Dì Tôn lau nước mắt: "Bác sĩ nói nhà dì đừng từ bỏ hy vọng, nếu thật sự không chữa được có thể dùng công cụ để trợ giúp nhưng điều kiện tiên quyết là nó phải tích cực trị liệu."

Nói đến đây, bà ấy thở dài: "Bây giờ tinh thần của nó chán nản, dì thật sự lo nó sẽ nghĩ quẩn trong lòng và làm những chuyện ngốc nghếch."

Bà ấy nắm chặt tay cô: "Dì biết Quan Dự vẫn luôn thích cháu, mặc dù giữa hai đứa không có duyên nhưng giờ nó chỉ nghe lời cháu. Dì muốn cháu giúp dì khuyên nhủ nó, để nó có thể vực dậy được tinh thần, cô Cố, coi như người làm mẹ xin cô....."

"Dì Tôn, dì đừng nói vậy, vốn Quan Dự vì cứu cháu nên mới bị thương, cháu sẽ không mặc kệ anh ấy."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Dì Tôn vỗ vỗ nhẹ tay cô, đôi mắt ngập nước, "Dù miệng nó đuổi cháu đi nhưng dì biết trong lòng nó muốn cháu ở lại, cháu có thể quay lại trò chuyện cùng nó không ?"

Cố Âm gật đầu: "Được, cháu sẽ khuyên bảo anh ấy."

"Cảm ơn cô, cô Cố." Mẹ Quan Dự nói xong, tay đỡ trán lảo đảo như muốn ngã, suýt đứng không vững. Cố Âm nhanh tay đỡ bà ấy, lo: "Dì Tôn, dì sao vậy? Dì thấy không khỏe ạ ?"

Dì Tôn: "Không sao, tối qua dì không ngủ nên hơi mệt, chắc do nghỉ ngơi không đủ."

"Vậy dì về nghỉ trước đi, cháu đi khuyên Quan Dự, cháu tin anh ấy sẽ nghĩ thông suốt."

Bà ấy hoi do dự, quay đầu nhìn về phía phòng bệnh, rồi quay sang gật đầu với Cố Âm: "Vậy làm phiền cháu."

"Không sao ạ, việc cháu nên làm."

Cố Âm định bảo Tiểu Lý đưa bà ấy xuống, nhưng dì Tôn không đồng ý để anh ta đưa. Lái xe nhà họ Quan vẫn chờ ở bệnh viện, bà ta xuống tầng lên xe nhà họ ngồi. Tài xế lái xe về phía nhà họ Quan, bà ta ngồi ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, được một lúc lại bị tiếng chuông điện thoại làm phiền mở mắt.

Bà ta lấy ra xem, ba Quan Dự gọi đến.

"Lão Quan à, có chuyện gì không ?" Bà ta tựa lưng vào ghế ngồi, thong thả hỏi. Ba Quan Dự ở đầu bên kia hỏi: "Giờ em vẫn đang ở bệnh viện à? Con trai sao rồi ?"

Mẹ Quan Dự: "Em đang trên đường về nhà, Cố Âm đến bệnh viện nên em để cô ta ở lại chăm sóc Quan Dự."

"Cái gì? Sao em lại để cô ta ở lại ?" Ông ta vừa nghe đến tên Cố Âm, tức giận không chịu được, "Quan Dự thành ra như thế do cô ta làm hại, em không đuổi cô ta thì thôi còn giữ người ở lại chăm sóc con trai ?"

Bà ta xoa bóp ấn đường, nhìn bên ngoài cửa xe: "Chính vì cô ta hại Quan Dự nên em càng muốn để cô ta ở lại. Nhìn con trai chúng ta đi, hai chân nó bị tàn phế nằm trong viện, cô ta muốn giống người bình thường không sao, tiếp tục thư thái làm bà Thẩm hả? Ha, nằm mơ đi. Đều do cô ta nợ Quan Dự, tôi muốn cô ta phải ở lại để lo cho Quan Dự, đó là nợ của cô ta!"

[?

Bà mẹ này khiến người ta ghét quá đi!]

[Tự do con bà cứu người khác, có phải người khác cầu xin anh ta cứu đâu]

[Đấy còn gặp nữ chính hiền lành lương thiện, thử gặp phải người không có mặt mũi xem [mỉm cười]]

[Ê sao biến thành nữ chính hại người, cô ấy có bày mưu tính kế gì chuyện này đâu]

[Mới nãy nghĩ dì này là người tốt, hóa ra đang chờ Âm Âm của chúng ta, hừ!]

[Tôi mà là nữ chính sẽ không trông người bệnh, gì chứ, trên pháp luật tôi làm gì có tội đâu!]

[Trên pháp luật không phải chịu trách nhiệm nhưng không vượt qua được nỗi áy náy lòng [aiz]]

[Nên ấy à đôi khi làm người phải không giữ mặt mũi vào]

Lúc này Cố Âm đang giằng co với Quan Dự trong phòng bệnh, thấy sóng comment chạy qua, cô cúi đầu thầm nghĩ cho dù dì Tôn không làm thế, cô cũng không thể mặc kệ Quan Dự.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!