Ca cấp cứu của Quan Dự không thể xong nhanh được, Thẩm Niệm Lâm nhìn vết thương trên người Cố Âm: "Em về nhà trước đi, anh ở bệnh viện trông, nếu có tin gì anh sẽ thông báo cho em."
Cố Âm lắc đầu: "Em chờ ở đây."
Quan Dự vì cứu cô nên mới bị Bạch Tâm Dật đâm, đến giờ cô vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại.
Thẩm Niệm Lâm nắm tay cô, thái độ kiên quyết: "Em về trước đi, em ở lại đây cũng không giúp thêm được gì. Nhuận Nhuận đang ở nhà, em về ở cùng con được không ?"
Cố Âm mím môi, cô biết Thẩm Niệm Lâm lo cho cô, do dự thêm một lúc, cuối cùng cô chấp nhận gật đầu: "Được rồi, nếu có tin gì anh nhớ phải gọi cho em biết."
"Ừm." Thẩm Niệm Lâm đưa Cố Âm lên xe, bảo vệ sĩ lái xe đi theo, lo xong hết anh mới quay lại bệnh viện. Đưa mắt nhìn đèn trên phòng cấp cứu đang sáng, anh ra ngoài châm điếu thuốc.
Bạch Tâm Dật cấp cứu nhanh hơn Quan Dự, lần này cô ta bị thương ở đầu, chỗ bị thương không quá nghiêm trọng nhưng vết thương cũ bị dao đâm vốn chưa lành lại nên phải tiếp tục ở viện điều trị. Cô ta vừa tỉnh cảnh sát có mặt lập tức đi vào hỏi lấy lời khai. Chuyện cô ta lái xe đâm người bị thương có rất nhiều người chứng kiến, cộng thêm cổng trường học có camera giám sát, phải nói chứng cứ vô cùng xác thực. Nếu không phải do tình trạng trước mắt cô ta không cho phép, cảnh sát đã bắt về quy án từ lâu.
Bên phía Cố Âm, cô được tài xế và vệ sĩ đưa về nhà, từ sau khi họ về nhà, Phương Tuệ cũng đi theo về đây, tiếp tục chịu trách nhiệm chăm sóc Cố Nhuận Hi. Mặc dù nhìn Phương Tuệ trông có vẻ rất nghiêm túc, khuôn mắt bên ngoài có thể dọa các bạn nhỏ khóc nhưng đúng như những gì cô ấy đã nói, cô ấy rất thích trẻ con. Bình thường cô ấy rất kiên nhẫn chăm sóc để ý Cố Nhuận Hi, không kém Bạch Tâm Dật làm lúc trước, mọi người trong nhà đánh giá cô ấy rất cao.
Mà Nhuận Hi cũng rất thích Phương Tuệ vì cô ấy sẽ dạy thằng bé võ thuật, rất là tuyệt! Phương Tuệ hỏi bé tại sao lại muốn học võ, có phải để sau này muốn đi đánh nhau với người khác không? Cố Nhuận Hi ngẩng khuôn mặt bụ bẫm trắng nõn của mình lên nói: "Nhuận Nhuận muốn học võ để sau này bảo vệ mẹ."
Thế là chỉ trong phút chốc trái tim Phương Tuệ rung động vì thiên sứ nhỏ này.
Aiz aiz aiz Nhuận Nhuận đáng yêu quá.
Mặc dù nội tâm cô ấy đang rất phong phú nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì, ngay cả khóe miệng cũng không thấy nhúc nhích.
Khi Cố Âm về đến nhà, Cố Nhuận Hi đang nằm bò một chỗ vẽ tranh, Phương Tuệ ngồi bên trông thằng bé. Thấy Cố Âm về, Cố Nhuận Hi cầm bức tranh mình vừa vẽ chạy đến: "Mẹ ơi mẹ ơi, con cho mẹ xem tranh con vẽ!"
Bộ bút màu nước này là bộ mới nằm trong đống quà tặng Cố Nhuận Hi nhận được hôm trước, có hơn một trăm màu sắc khác nhau, thằng bé rất thích. Hôm nay đặc biệt lấy ra để vẽ tranh, lúc này như đang dâng hiến vật quý cho Cố Âm.
Cố Âm cầm bức tranh xem, trong tranh của con có tất cả mọi người trong nhà, có cô, có Thẩm Niệm Lâm, có quản gia, có một người giúp việc nữ và một con chó nhỏ với bộ lông màu vàng. Như sợ Cố Âm không nhận ra, Cố Nhuận Hi chỉ vào từng người và giới thiệu: "Đây là mẹ, ở đây là ba, đây là Nhuận Nhuận, đây là Nguyên Bảo, đây là ông quản gia, ......"
Đến người cuối cùng, thằng bé chỉ vào một người nữ giúp việc tóc ngắn: "Đây là dì Phương ạ."
Từ khi đến nhà họ đến nay Phương Tuệ chưa từng cười lúc nào nhưng trong tranh của Cố Nhuận Hi, bé vẽ cô ấy đang cười rất vui vẻ. Cố Âm xem tranh con vẽ xong không nhịn được cười: "Nhuận Nhuận vẽ rất đẹp nhưng mà sao con biết khi dì Phương cười sẽ như thế này ?"
"Dạ....." Vấn đề này có vẻ làm khó bạn nhỏ Nhuận Hi, "Vậy dì Phương cười một cái để Nhuận Nhuận nhìn đi."
"........" Phương Tuệ như thấy kẻ thù, "Dì không biết cười."
"Nhuận Nhuận có thể dạy dì, như vậy nè ------", Bé cong khóe miệng, nở một nụ cười ngọt ngào, "Đó!"
"......" Phương Tuệ học theo dáng vẻ thằng bé, cố gắng kéo cong khóe miệng, thể hiện một nụ cười cứng ngắc u ám.
Cố Nhuận Hi: "....."
Bé biết tại sao dì Phương không hay cười rồi, vì khi di ấy cười sẽ dọa các bạn nhỏ khóc!
Có điều bé không khóc, bé rất dũng cảm!
"Bà chủ, sao cô lại bị thương ?" Phương Tuệ cười xong nhìn thoáng qua mấy chỗ trầy da trong lòng bàn tay Cố Âm, miệng vết thương đã được xử lý, cũng đã bôi thuốc. Cố Âm nói: "Không sao đâu do tôi đi đường bị ngã."
"Mẹ ơi, để con thổi phù phù cho mẹ." Cố Nhuận hi cầm tay Cố Âm, thổi thổi mấy cái vào chỗ bị thương của cô, "Nhanh hết đau nè!"
Cố Âm xoa đầu con trai: "Cảm ơn Nhuận Nhuận, mẹ không đau nữa."
Cố Nhuận Hi tiếp tục thổi giúp cô thêm mấy cái, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ nghiêm túc dạy: "Sau này khi đi đường mẹ phải cẩn thận, không được để bị ngã nữa nếu không Nhuận Nhuận sẽ cười mẹ đấy."
"Được." Cố Âm đồng ý, nói với Phương Tuệ, "Tôi lên tầng nghỉ ngơi chút, cô chơi với Nhuận Nhuận đi."
"Vâng, bà chủ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!