"Cô ở đây làm gì ?" Thẩm Niệm Lâm nhíu mày nhìn người đang quỳ trước nhà mình. Thẩm Mộc Hưng thấy anh về, không những không đứng dậy mà ngược lại quỳ thẳng người hơn: "Em ba, em hãy tha cho anh cả đi."
Thẩm Niệm Lâm đã đoán được cô ta đến đây vì lý do đó chỉ không ngờ người này lại làm mọi chuyện thành khó coi như bây giờ: "Chị nghĩ người bắt anh ta là tôi sao? Cảnh sát mới là người bắt anh ta, chị nghĩ tôi giỏi giang đến mức can thiệp vào việc xét xử theo pháp luật ?"
Thẩm Mộc Hưng nhấp đôi môi hơi khô: "Chị biết chuyện này do anh cả sai nhưng tốt xấu gì hai người là anh em, em thật sự nhẫn tâm để nửa đời sau của anh ấy trải qua trong tù sao ?"
Thẩm Niệm Lâm cực kỳ lạnh lùng nhếch môi, cười nhạo: "Tôi nhẫn tâm đấy."
"....." Thẩm Mộc Hưng biết Thẩm Niệm Lâm là người lạnh lẽo vô tình nhưng không thể ngờ anh không có tình người đến vậy, "Em nhất định phải thấy anh ấy chết mới hài lòng ?"
Thẩm Niệm Lâm tỏ vẻ không kiên nhẫn: "Tôi nói lại lần nữa, Thẩm Hàng Hưng vì thực hiện hành vi trái pháp luật nên mới bị bắt, chị có thời gian ở chỗ này quỳ cầu xin tôi không bằng tranh thủ đi tìm một luật sư tốt cho anh ta, không biết chừng có thể giảm được hai năm tù."
Thẩm Mộc Hưng nắm chặt tay, vẫn kiên quyết quỳ trên đất không đứng dậy: "Nói thế nào đi nữa anh cả vẫn là trưởng tôn của nhà họ Thẩm, bà ngoại mặc kệ không lo chuyện này, chị chỉ có thể đến cầu xin em. Nếu em không tha cho anh ấy một cơ hội, chị sẽ vẫn quỳ ở đây."
Thẩm Niệm Lâm nhìn cô ta, ánh nhìn lạnh lẽo khiến cả người Thẩm Mộc Hưng lạnh toát. Cô ta cắn răng đón nhận ánh mắt đó, tiếp tục quỳ gối. Thẩm Niệm Lâm càng lúc càng lạnh lùng đến đáng sợ, nói bằng giọng lạnh như băng: "Trước kia lúc Thẩm Hàng Hưng hại Cố Âm, sao chị không đến đó quỳ như bây giờ xin anh ta đừng làm? Nếu chị cầu xin anh ta như hôm nay chị đang làm, biết đâu anh ta đã không phải vào trong đó."
Thẩm Mộc Hưng nghe xong, mắt đỏ ửng, khi nói hơi nức ở cầu xin: "Chị và mẹ từng khuyên anh ấy nhưng tính anh ấy thế nào em cũng biết, anh ấy chỉ muốn để tâm vào những chuyện đó, bọn chị không thể khuyên được......"
"Đến cả Thẩm Hàng Hưng chị còn không khuyên được, dựa vào đâu chịnghĩ sẽ khiến tôi lay động ?"
Thẩm Mộc Hưng mím môi, im lặng không nói gì. Thẩm Niệm Lâm lớn lên bên cạnh ông bà ngoại, học từ hai người họ thủ đoạn làm việc vô cùng nhuần nhuyễn, ông ngoại đã mất, ở nhà họ Thẩm còn ai có lòng dạ sắt đá hơn Thẩm Niệm Lâm ?
Thẩm Mộc Hưng cười giễu cợt đáng buồn trong lòng, đi xin Thẩm Niệm Lâm không bằng đi vào chùa cầu trời vái phật, có khi ông trời còn mở một con mắt.
Nhưng cô ta không còn cách nào, hiện tại chỉ có Thẩm Niệm Lâm mới đủ khả năng cứu anh trai cô ta.
"Nếu em thấy một mình chị không đủ, có phải muốn chị gọi cả mẹ chị đến không, hai mẹ con chị quỳ ở chỗ này cầu xin em ?" Thẩm Mộc Hưng ngẩng đầu nhìn anh, rơi nước mắt.
[Đỉnh, dàn dựng cảnh như thể người khác không còn đạo đức]
[Ha ha ha ha nhưng mà Thẩm Niệm Lâm không có đạo đức thiệt ha ha ha ha]
[Tôi thấy nam chính nói đúng ấy, có thời gian quỳ ở chỗ nam chính sao không đi làm chuyện khác đi ?]
[Này đúng mặt dày không biết xấu hổ, ai cần mấy người phải quỳ [xem thường]]
Thẩm Niệm Lâm không muốn tiếp tục nhiều lời với Thẩm Mộc Hưng, trực tiếp gọi bảo vệ cưỡng ép kéo người nhét vào trong xe.
"Đưa về nhà nhà dì tôi, thông báo đến tất cả các bảo vệ ở các nơi không cho bọn họ vào."
"Vâng, ông chủ." Vệ sĩ trả lời xong lái xa đi. Thẩm Mộc Hưng bị áp chế ở trên xe không đánh lại mấy người họ, chỉ có thể vươn ra ngoài cửa xe hét to về phía Thẩm Niệm Lâm: "Thẩm Niệm Lâm, mày còn tình người không hả? Mày đối xử với anh chị của mình vậy hả? Thẩm Niệm Lâm!"
Xe càng lúc càng xa, tiếng la hét của Thẩm Mộc Hưng dần biến mất. Cố Âm đợi xe đi hẳn rồi mới dắt tay Cố Nhuận Hi xuống xe. Thằng bé nhìn Cố Âm tò mò hỏi: "Mẹ ơi, người vừa nãy là ai ạ ?"
"Không ai cả, Nhuận Nhuận giúp mẹ và quản gia chuyển quà vào nhà nhé ?"
"Vâng ạ ~~" Vẫn chỉ là đứa trẻ, sự chú ý của Cố Nhuận Hi bị dời đi nhanh. Trong cốp xe Thẩm Niệm Lâm đựng đầy hộp quà của thằng bé, tài xế mở cốp xong cũng ôm quà ra ngoài ngoài.
Cố Âm đến cạnh Thẩm Niệm Lâm, hỏi: "Thẩm Mộc Hưng à ?"
Ở nhà họ Thẩm có rất nhiều người lúc Cố Âm kết hôn mới gặp mặt một lần, cô không dám chắc sợ nhận nhầm người. Thẩm Niệm Lâm gật đầu: "Đến vì chuyện của Thẩm Hàng Hưng."
Cố Âm nghe nói vụ án của Thẩm Hàng Hưng chuẩn bị mở phiên tòa, chắc họ chạy bôn ba khắp nơi vì chuyện này. Nếu như còn cách khác nhất định họ sẽ không đến đây để xin Thẩm Niệm Lâm.
"Không sao, anh đã đuổi chị ta đi rồi." Thẩm Niệm Lâm nắm tay cô, nói để cô yên tâm.
Cố Âm ngửa đầu nhìn anh, không nhịn được hỏi: "Chị ấy cố ý chạy đến đây làm loạn vì muốn để anh giống người mất nhân tính, anh lại tuyệt tình đến mức đó không sợ ảnh hưởng đến tiếng tăm à ?"
"Tiếng tăm ?" Thẩm Niệm Lâm bật cười thành tiếng, "Ở nhà họ Thẩm người có tiếng xấu xa nhất là anh, anh làm vậy chẳng qua vì muốn giữ hình tượng thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!