Khi cảnh sát đến căn nhà bỏ hoang, hai tên bắt cóc đã bỏ chạy chỉ còn Bạch Tâm Dật chảy đầy máu nằm trên đất, bên cạnh là chiếc điện thoại và thẻ sim Trương Tam vứt lại.
Cảnh sát trong biệt thự trình bày lại một lượt mọi chuyện rồi cũng rời đi. Thẩm Niệm Lâm ra ngoài tiễn bọn họ xong mới lên tầng tìm Cố Âm.
Lúc này Cố Nhuận Hi đang quấn Cố Âm muốn cô bắc cho bé một chiếc lều trại, chẳng biết sao tự nhiên thằng bé lại nghĩ đến việc tối ngủ trong lều trại. Mà Phương Tuệ còn tìm được lều và dụng cụ đi dã ngoại trong biệt thự, Cố Nhuận Hi và Kim Nguyên Bảo đang trong phòng Cố Âm, hí ha hí hửng xem Phương Tuệ dựng lều ngoài ban công.
"Mọi người đang làm gì đấy ?" Thẩm Niệm Lâm đi vào nhìn về phía ban công, Cố Âm quay đầu thấy anh nói: "Tự nhiên Nhuận Nhuận hứng khởi muốn ngủ trong lều, Phương Tuệ đang làm lều cho thằng bé."
Thẩm Niệm Lâm đến đứng cạnh Cố Âm, nhìn cái lều hoàn thiện được một nửa: "Dựng lều trong phòng em ?"
"Ừ."
Cố Nhuận Hi nghe thấy tiếng ba chạy lại chỗ Thẩm Niệm Lâm: "Tối nay cả ba và mẹ, còn cả Nguyên Bảo nữa ngủ cùng Nhuận Nhuận trong lều này được không ?"
Thẩm Niệm Lâm thấy đề xuất này rất tốt: "Được nhưng lều này không đủ để chứa nhiều người như thế, Nhuận Nhuận và Nguyên Bảo ngủ trong cái này, ba và mẹ sẽ ngủ cái khác."
"Được ạ!" Cố Nhuận Hi chỉ vào một chỗ trống khác ở ban công, "Lều của ba mẹ để ngay cạnh lều của con đi!"
Cố Âm: "......"
Hừ, Thẩm Niệm Lâm đến để ngủ ké à ?
Cô liếc anh, Thẩm Niệm Lâm hết sức mặt dày nhìn lại cô: "Nhuận Nhuận chỉ có một nguyện vọng nhỏ nhoi thôi mà em không đồng ý để con được như ý muốn à ?"
"......" Cho hỏi chính xác đang thỏa mãn nguyện vọng của ai thế!
Cô không thèm tiếp tục tranh cãi cùng anh, dù sao cứ bắt đầu đùa giỡn vô lại thì Thẩm Niệm Lâm không biết xấu hổ là gì: "Tất cả cảnh sát đi rồi sao ?"
"Ừ." Thẩm Niệm Lâm gật đầu.
Cố Âm: "Bắt được người chưa? Bạch Tâm Dật đâu rồi ?"
"Lúc cảnh sát đến bọn bắt cóc đã chạy trốn còn mỗi Bạch Tâm Dật bị bỏ lại."
Cố Âm ngẩn người: "Cô ta thế nào ?"
Chắc chắn chúng không để lại một người lành lạnh không sao ở lại, không lẽ bọn chúng thật sự giết con tin khi biết họ báo cảnh sát.
Thẩm Niệm Lâm: "Cảnh sát nói trên người Bạch Tâm Dật bị đâm hai nhát nhưng lúc họ đến cô ta vẫn còn thở nên đã đưa người đến bệnh viện cấp cứu."
Cố Âm nghe anh nói, tâm trạng hơi phức tạp. Sáng nay Bạch Tâm Dật còn hẻ hê trước mặt cô, nói muốn biến thành cô, không ngờ mới ngắn ngủn một ngày đã suýt không còn trên đời này luôn.
"Cảnh sát đã liên lạc với người thân của cô ta, yên tâm đi."
Thẩm Niệm Lâm nhắc đến người nhà Cố Âm mới nhớ những lời Bạch Tâm Dật đã nói. Dù mối quan hệ của cô ta và người nhà không tốt nhưng bọn họ sẽ không vô tâm đến mức mặc kệ cô ta trong bệnh viện chứ ?
"Có tin gì của bọn bắt cóc không ?"
Thẩm Niệm Lâm: "Cảnh sát sẽ dựa theo lời khai của mọi người và trích xuất hình ảnh camera thu được để dùng máy tính phác họa chân dung 3D của bọn bắt cóc, nghe họ đã khoanh vùng được nghi phạm, chắc sẽ không chạy thoát được."
"Vậy thì tốt."
"Bên chỗ Thẩm Hàng Hưng anh sẽ để người theo dõi sát sao, không thể để hắn chạy được." Anh cúi đầu nhìn Cố Âm, "Nhưng trước khi tất cả sa lưới, em phải ở đây thêm mấy ngày."
Cố Âm "Ừm" một tiếng, dù sao giờ cô có mạng, Nhuận Nhuận và Nguyên Bảo cũng sang đây, cứ coi như đang nghỉ phép thực thụ.
"Mẹ ơi, lều trại dựng xong rồi." Cố Nhuận Hi vui vẻ chạy đến chỗ Cố Âm, nắm tay cô kéo người ra thăm lều của mình. Bên trong lều rất đơn sơ, trước mắt mới chỉ để một túi ngủ nhưng các bạn nhỏ thích nhất mấy thứ có cảm giác mới mẻ này nên bạn nhỏ Cố Nhuận Hi chui vào xong không muốn ra ngoài nữa.
Phương Tuệ dựng xong một cái tiếp tục nhanh nhẹn dựng xong cái nữa. Tiện đà Cố Âm bảo cô ấy treo dây đèn ngôi sao lên, trông khung cảnh lãng mạn hơn rất nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!