Chương 31: Vợ mày đang ở trong tay bọn tao

Bạch Tâm Dật nhanh chóng hiểu ra mình đã bị bắt cóc, hơn nữa còn bị bắt thay Cố Âm.

Việc cô ta muốn thành Cố Âm không bao gồm cả chuyện thay người bị bắt!

Mọi cảm giác hài lòng mà Bạch Tâm Dật vừa trải qua biến mất không còn gì, giờ chỉ đầy lo lắng và sợ hãi.

Cô ta không biết mấy người đó là ai, tại sao lại muốn bắt Cố Âm. Nếu họ chỉ muốn tiền còn tốt, nếu có mục đích khác......

Bạch Tâm Dật mím đôi môi tái nhợt, vô cùng không cam lòng. Tại sao, tại sao người bị trói là cô ta? Ông trời cứ thích đối xử bất công với cô ta mãi vậy sao ?

Vất vả lắm mới thay đổi thân phận với Cố Âm như mong muốn, kết quả chưa kịp hưởng tý lợi nào đã bị đánh thuốc mê ném vào trong xe.

Trong lúc Bạch Tâm Dật đang chất vấn ông trời, xe dừng lại sau một chặng đường xóc. Bạch Tâm Dật căng thẳng, lòng đầy sợ hãi với những chuyện sắp xảy ra.

Cô ta nắm chặt mắt giả vờ mình vẫn đang hôn mê với hy vọng có thể kéo dài thêm thời gian. Thẩm Niệm Lâm sắp xếp nhiều vệ sĩ xung quanh biệt thự chỉ vì muốn bảo vệ Cố Âm. Chắc chắn họ sẽ phát hiện mình bị bắt cóc.

Đúng, đúng vậy, chỉ cần cô ta cố gắng đợi được đến lúc Thẩm Niệm Lâm đến cứu thì sẽ không có chuyện gì!

Mới nghĩ được đến đó, bỗng bị tạt một bát nước lạnh.

"Giả vờ cái gì mà giả vờ, ông đây biết cô tỉnh lâu rồi, mau mở mắt ra cho tao, đừng để tao phải ra tay." Tiếng của một trong số những kẻ bắt cóc truyền đến, nghe giọng chứa đầy sự không kiên nhẫn.

Bạch Tâm Dật sợ hắn ra tay với mình, không dám tiếp tục giả vờ, đành phải mở mắt. Tay cô ta bị trói ở sau lưng, vừa đau vừa xót, chân có thể đi lại nhưng cô ta không thể chạy trốn.

"Xuống xe nhanh lên." Bọn họ đẩy người một cách thô lỗ, cả người Bạch Tâm Dật lảo đảo suýt ngã sấp xuống đất. Cô liếc mắt nhìn bọn họ, mấy người đó hung dữ trừng mắt nhìn lại: "Nhìn cái gì, tin tao moi mắt mày ra không ?"

Bạch Tâm Dật bị hắn dọa sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, run rẩy đi vào phòng nhỏ đằng trước.

Chỗ này có các dãy núi vây quanh bốn phía, nhìn là biết đang ở trong rừng núi sâu, Bạch Tâm Dật không biết đây là đâu, nếu Thẩm Niệm Lâm không tìm thấy mình thì phải làm sao ?

"Đại ca, các anh có bắt nhầm người không ?" Vì căng thẳng và sợ hãi, Bạch Tâm Dật nói chuyện run run. Thời tiết bắt đầu vào xuân nhưng bát nước mới hất vào mặt như được lấy từ hầm để băng, lạnh giá khiến cô ta run không ngừng.

"Bắt sai người gì? Mày dám nghi ngờ khả năng làm việc của tao ?" Mấy người họ nhìn cô đầy tàn ác, "Ông đây không chịu nổi sự sỉ nhục này!"

"....." Bạch Tâm Dật chưa kịp nói thêm gì đã bị thô lỗ đẩy ngã xuống đất. Nhà này đã lâu không có người ở, xung quanh phủ kín những lớp bụi. Cô ta ngã xuống khiến lớp bụi bay lên tứ phía, hít phải ho khù khụ không dứt.

"Tự mình nhìn xem, có phải tao bắt nhầm người không." Bọn họ vứt ảnh chụp xuống, cô ta cúi đầu nhìn qua, người trong ảnh là Cố Âm.

Hiện giờ trong mắt họ cô ta là Cố Âm nên chắc chắn sẽ không dễ dàng thả cô ta đi.

"Vị đại ca này, nếu anh muốn tiền có thể gọi cho người nhà của tôi, nhà tôi có rất nhiều tiền, bọn họ sẽ đưa tiền cho anh." Bạch Tâm Dật nhìn hắn cầu xin.

Tên bắt cóc nhìn cô ta ngạo nghễ từ trên cao: "Mày muốn chỉ đạo tao làm việc? Tao biết lúc nào cần gọi cho người nhà mày, không đến lượt mày phải dạy!"

Hắn nói xong không thèm thương hoa tiếc ngọc kéo Bạch Tâm Dật, ném cô ta vào vách tường, dạy dỗ: "Ngoan ngoãn đợi ở đây, đừng nghĩ muốn chạy nếu không tao đánh gãy chân mày."

Sau khi để lại mấy lời dọa dẫm, bọn chúng đi ra ngoài và khóa cửa phòng. Bạch Tâm Dật rụt lại vào góc tường, cả người run lẩy bẩy không thôi. Do va chạm liên tục từ lúc bị cóc, vết thương trên chân đã bị sứt chảy một ít máu nhưng cô ta không còn tâm trạng để ý đến nó.

Trong lúc hoảng hốt cô ta nghe thấy tiếng xe rời đi, ngẩng đầu nhìn một vòng xung quanh phòng, cô ta phát hiện trên cửa sổ có một khe hở, lết người đến chỗ đó nhìn ra bên ngoài.

Cô ta không nghe nhầm, chiếc xe vừa chở mình đến đây đã đi rồi. Trong đầu lóe lên ý nghĩ, vừa nãy ở trên xe chỉ có hai người bắt cô, giờ ít nhất có một người rời đi chứng tỏ bên ngoài chỉ còn một người đang canh giữ, không biết chừng cô ta có thể chạy trốn được.

Cô ta thử đẩy cánh cửa sổ, phát hiện trên cửa bị đóng mấy thanh gỗ kín mít. Mấy thanh gỗ được đóng bằng đinh, nhìn mấy cái đinh đó đều bị rỉ sắt có vẻ như bị đóng khá lâu. Bạch Tâm Dật thử rút ra phát hiện cây đinh hơi lỏng lẻo, chắc có thể rút được ra.

Niềm hy vọng được dấy lên, mặc dù không biết chỗ này là đâu nhưng chạy được ra ngoài còn hơn bị nhốt mãi trong này. Cô ta rất cẩn thận vặn từng cái đinh một chỉ sợ tạo ra tiếng động gây chú ý cho tay canh gác ở ngoài.

Rút được hai cái đinh, cửa sổ lộ ra một lỗ hổng khá nhỏ. Người lớn muốn chui qua lỗ sẽ khá khó nhưng may sao dáng người Bạch Tâm Dật nhỏ gầy, cố gắng vẫn có thể qua được.

Cô ta đứng cạnh cửa nhìn xung quanh, thấy không có động tĩnh gì mới nắm chắc thời cơ leo lên cửa sổ, cố gắng chen ra ngoài qua cái lỗ hổng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!