Chương 3: Nội dung mà VIP cao cấp cũng không thể xem

Sau lưng Thẩm Niệm Lâm có nhiều vết sẹo, nhìn nó không giống mấy vết thương cũ từ xa xưa, là kiểu mới để lại dấu vết của mấy năm nay. Cố Âm từng hỏi anh về mấy vết sẹo này, Thẩm Niệm Lâm chỉ dùng mấy câu úp mở không rõ cho qua.

Thấy anh không muốn nhiều lời, Cố Âm không cố gặng hỏi, dù sao chắc chắn nó không phải chuyện vui vẻ gì. Nhưng cô không nghĩ đến có ngày cô sẽ dùng mấy vết sẹo này để kiểm tra —

- hóa ra trước giờ Vương Tư Kỳ hoàn toàn không biết mấy vết thương trên lưng Thẩm Niệm Lâm, điều đó chứng minh cô ta chưa từng ngủ với anh.

Việc này nằm ngoài dự đoán của Cố Âm, cô rất ngạc nhiên. Giống như Vương Tư Kỳ đã nói, Thẩm Niệm Lâm là người đàn ông bình thường, mấy chuyện xấu của anh và cô ta lùm xùm suốt một năm, thế nhưng hai người hoàn toàn trong sạch, không quan hệ với nhau.

Nếu không phải cô biết Thẩm Niệm Lâm ở trên giường mạnh mẽ bao nhiêu, có khi cũng phải nghi ngờ anh không được.

Thẩm Niệm Lâm nghe thấy tiếng đẩy cửa nên quay đầu nhìn, ngạc nhiên khi thấy Cố Âm đứng đó.

Tầng mà họ sống có cấu trúc phòng ngủ chính đôi, hai phòng ngủ chính được thiết kế phản chiếu, ở giữa hai phòng được kết nối bằng một phòng quần áo dạng âm tường dùng chung.

Bên hông phòng ngủ cạnh phòng ngủ nữ có một cửa trượt, khi cửa mở ra, hai phòng ngủ chính được thông với nhau, khi cửa khóa lại, mỗi phòng ngủ chính là một không gian riêng.

Khi mới kết hôn, hai người ở phòng ngủ chính, sau khi Cố Âm đệ đơn ly hôn với anh vào nửa năm trước, anh mới chuyển sang phòng ngủ ở bên kia, thậm chí cửa kéo cũng bị khóa.

Hôm nay, Cố Âm mở cánh cửa đó ra, Thẩm Niệm Lâm không thể không ngạc nhiên.

Anh sững người chớp mắt, nhanh chóng lấy lại tinh thần hỏi cô: "Anh đánh thức em à ?"

Cố Âm dùng mắt quan sát, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Sao anh về sớm vậy ?"

Thẩm Niệm Lâm mím môi, lấy áo ngủ ở trong tủ: "Không còn sớm, muộn rồi."

"A". Cố Âm suy nghĩ, thì ra anh giữ mình trong sạch thật. Cho nên anh đang chơi trò kịch bản cũ rích với cô ?

Nhưng tại sao ?

"Em còn chuyện gì không ?" Thẩm Niệm Lâm vừa lấy quần áo từ trên mắc xuống vừa hỏi.

Cố Âm ngạc nhiên hỏi anh: "Hôm nay, anh đợi người rồi đánh nhau phải không ?"

Động tác Thẩm Niệm Lâm dừng lại, đôi mắt tối xuống: "Đánh nhau? Em nghe ai nói linh tinh ?"

"Không nghe ai cả....." Chính sóng comment nói anh đứng ở cửa nhà vệ sinh suýt chút nữa b*p ch*t người.

"Đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi sớm đi." Thẩm Niệm Lâm treo áo cất lại vào tủ.

Sống lưng anh trải một đường cong tuyệt đẹp theo động tác, giống một cánh cung tràn đầy sức mạnh, những vết sẹo trên cánh tay và sau lưng càng nổi bật dưới ngọn đèn vàng ấm áp, nhìn vào làm người khác phải xót xa.

Cố Âm như bị ma xui quỷ khiến, giơ tay chạm nhẹ vào vết sẹo sau lưng anh.

Động tác của cô rất nhẹ, nhưng rõ ràng cơ thể của anh hơi chấn động.

Tay cô như bị bỏng, nhanh chóng rụt lại. Thẩm Niệm Lâm quay đầu nhìn cô, ánh mắt nhìn cô còn nóng hơn độ ấm trên làn da anh.

Theo bản năng Cố Âm muốn chạy, ngờ đâu bị người kia bắt lại dễ dàng. Anh nắm cổ tay cô, kéo người đến trước mặt, chưa kịp để ai đó hỏi tội, Cố Âm vô cùng thức thời sợ hãi giải thích: "Xin lỗi tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, bàn tay đáng khinh bỉ này."

"Muộn rồi." Thẩm Niệm Lâm không nói gì thêm, giữ người hôn lên môi cô.

[???? Sao màn hình lại đen ???]

[Uả, có cái gì mà chúng ta là VIP cao cấp không thể xem ?!!!]

[A a a a kế tiếp đâu kế tiếp đâu!!![phát điên]]

Cố Âm: "....."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!