Các hoạt động diễn ra trong ngày kỷ niệm thành lập trường được tổ chức sắp xếp rất nhiều, không chỉ có mấy tiết mục biểu diễn của bọn nhỏ, còn hoạt động không thể thiếu là màn phát biểu đến từ các vị lãnh đạo trường. Để thể hiện tấm lòng cảm ơn đến các nhà hảo tâm quyên góp, hiệu trưởng đã mời một người trong số họ sẽ lên sân khấu phát biểu.
Cố Âm không nghĩ mình là người được thầy hiệu trưởng chọn.
"Không không không, tôi không phải là người bỏ ra nhiều tiền nhất, giám đốc Đàm quyên góp nhiều nhất, tôi đề nghị để anh ấy lên sân khấu nói." Cố Âm đến sớm nhưng chưa nghe thầy nói đến chuyện chọn đại biểu lên sân khấu, lúc này cô không có sự chuẩn bị tâm lý, "Từ bé tôi sợ nhất phải lên sân khấu."
Lãnh đạo bên trường nào để cô dễ dàng từ chối: "Giám đốc Đàm đề cử cô, anh ấy nói hôm nay cô đảm nhận trách nhiệm bảo đảm giá trị nhan sắc, cô phải lên."
"...." Cố Âm liếc mắt nhìn qua Quan Dự đang cố giảm cảm giác tồn tại xuống, "Tôi thấy giám đốc Quan cũng rất đẹp."
Hiệu trưởng thuận theo nhìn qua bên đó, thấy quả thực giám đốc Quan đẹp trai sáng ngời.
Quan Dự: "Tôi nghĩ những trường hợp như này, cần cơ hội để phái nữ lên phát biểu, không thể lúc nào cũng để đàn ông lên sân khấu đúng không ?"
Thầy hiệu trưởng bị thuyết phục ngay lập tức, gật đầu liên tục: "Đúng vậy đúng vậy, giám đốc Cố trẻ tuổi xinh đẹp lại có năng lực, là đại diện cho phụ nữ độc lập thời đại mới, cô lên sân khấu sẽ càng khích lệ các học sinh nữ, để mấy bạn nữ biết rằng phụ nữ cũng có thể được lên sân khấu phát biểu."
Cố Âm: "...."
Ông nói đến mức này, nhiệm vụ lên sân khấu phát biểu hôm nay không thể thoát rồi.
"Được rồi, tôi thử xem nhưng mà trước đấy tôi không biết nên không chuẩn bị bản thảo.
"Giám đốc Đàm đã chuẩn bị xong bản thảo, cô có thể sửa lại một chút." Thầy hiệu trưởng đưa cái đã chuẩn bị sẵn cho cô, nói, "Đến lúc đó cô hãy cầm bản chuẩn bị lên bục nói."
"Được."
Vì đột nhiên có nhiệm vụ quan trọng, Cố Âm không còn cảm thấy mình đến đây để chơi nữa, cô tìm một chỗ ngồi xuống bắt đầu xem bản thảo.
Vừa xem đã biết tờ viết mấy lời phát biểu này không phải do đích thân giám đốc Đàm viết, với khả năng văn học của anh ta chỉ sợ mười năm nữa cũng không viết được bản thảo có trình độ như này. Có điều làm ông chủ tốt ở chỗ đó, không cần phải tự mình chuẩn bị, dù sao sẽ có người ở dưới lo.
Bản thảo này viết khá tốt, Cố Âm không sửa gì nhiều, vì lúc nữa sẽ lên sân khấu phát biểu nên khi khai mạc cô không ngồi cùng chỗ với những người khác, được mời đến chỗ ngồi bàn trước sân khấu........ Hồi cô đi học còn không được hưởng thụ qua đãi ngộ này.
Ở dưới có người chụp ảnh và người quay hình riêng, bọn họ lia ống kính đến Cố Âm rất nhiều, hỏi xem có ai không thích ngắm gái đẹp. Các bạn nhỏ ở dưới cũng chú ý đến cô, tất cả mọi người đang đoán xem cô là ai.
Đến lượt Cố Âm lên nói, tất cả mọi người tò mò nhìn cô, mọi ống kính nhắm thẳng vào cô, Cố Âm tự thấy mình đang đứng ở vị trí trung tâm thế giới.
Hóa ra cảm giác khi làm ngôi sao là thế này aaa!
Sau màn phát biểu, Cố Âm còn đại diện cho mọi người nhận giấy chứng nhận và huy chương được bên lãnh đạo nhà trường phát, ngoài ra còn có một bó hoa tươi.
Lễ khai mạc diễn ra suốt buổi sáng, sau khi kết thúc hiệu trưởng mời các nhà quyên góp đi ăn trưa.
Trong mấy bữa tiệc kiểu này không thể thiếu việc sẽ uống rượu, Cố Âm rất ít khi tham gia. Hôm nay muốn trốn không trốn được, may chỗ này vẫn chuẩn bị cho họ chút đồ uống khác. Hôm nay cô đến không phải đàm phán chuyện công việc, cô không cần quan tâm uống để vui lòng người khác, miễn cô vui là được.
Trên bàn cơm, các vị khác không ép cô uống rượu, dẫu sao Cố Âm là con gái gia đình có tiền, thêm tiếng bà Thẩm kia nữa, không ai muốn đắc tội cô chỉ vì chuyện cỏn con này.
Duy chỉ có một người muốn hóng chuyện, thấy cô không uống rượu hỏi: "Cô và giám đốc Thẩm chuẩn bị có em bé à ?"
Cố Âm: "...."
Dù không đúng nhưng lý do này không tệ, cô không phủ nhận.
Sắc mặt Quan Dự không tốt, tay cầm đũa siết chặt.
Sáng nay Thẩm Niệm Lâm bận chuyện tai nạn xe của Vương Tư Kỳ, việc này kéo dài thời gian mãi đến hôm nay cuối cùng cảnh sát cũng kết án. Vì không có bằng chứng chính xác, trợ lý của Thẩm Hàng Hưng không rút lại lời nhận tội nên hắn thoát được lần này.
Nhưng chuyện này ít nhiều vẫn ảnh hưởng đến khá lớn, cảnh sát liên tục tìm người yêu cầu phối hợp điều tra, điều đó đã khiến một số tin đồn xuất hiện ở công ty, hơn nữa trợ lý là người thân cận bên hắn nhất, mặc dù pháp luật không có quy định tội liên quan nhưng trong mắt người khác, nhất định có liên quan.
Lại càng không nói đến, hắn mất một trợ thủ đắc lực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!