Chuyện xảy ra đột ngột, thậm chí Bạch Tâm Dật không có thời gian để phòng bị.
Trưa sau khi cô ta ăn cơm xong, không về phòng nghỉ trưa mà muốn ra vườn chụp mấy cây tường vi. Thời điểm này đúng dịp các loại tường vi trong biệt thự nở rực rỡ, từng mảng lớn tường vi thi nhau nở rộ đua sắc, trông đẹp vô cùng.
Bạch Tâm Dật cầm máy ảnh chụp mấy tấm hoa tường vi. Chụp xong mới phát hiện Kim Nguyên Bảo đang nằm ở kia nhìn mình. Cô ta không biết phải nói thế nào nhưng tựu chung luôn có cảm giác khi Kim Nguyên Bảo nhìn mình, ánh mắt có chút ý thù địch.
Cô bỏ máy ảnh xuống đi qua đó muốn sờ nó, kết quả vừa vươn tay ra Kim Nguyên Bảo nhảy dựng lên, cắn một phát vào bắp chân cô ta.
Trong vườn, tiếng chó sủa vang lên không dứt, Cố Âm cúp điện thoại của bà, vội vàng chạy từ trên tầng xuống.
Vì tiếng động phát ra, tất cả mọi người đang đứng xung quanh trong vườn, Bạch Tâm Dật ngã ngồi trên cỏ, bắp chân đã sưng lên, có thể nhìn thấy dấu răng rất sâu, máu đang chảy không ngừng từ miệng vết thương. Kim Nguyên Bảo đứng cách cô ta không xa, nhìn cô ta sủa ầm lên.
Bình thường Kim Nguyên Bảo rất ngoan, mọi người trong nhà chưa từng thấy dáng vẻ nó hung dữ như vậy, tạm thời không ai dám tiến lên.
Cũng may nó chỉ sủa về hướng Bạch Tâm Dật, không tiếp tục xông lên cắn người khác.
Sắc mặt Bạch Tâm Dật tái nhợt, có vẻ đau không chịu được, đứng không đứng nổi.
"Nguyên Bảo, sao vậy ?" Cố Âm đi lên muốn v**t v* nó, quản gia chạy đến cản cô.
"Ba chủ, để tôi qua đó." Sắc mặt quản gia lo lắng, nếu Nguyên Bảo cắn bà chủ thì chuyện càng thêm rắc rối.
Kim Nguyên Bảo nghe tiếng Cố Âm gọi mình chạy thẳng đến chỗ cô, Cố Âm ngồi xổm xuống ôm nó, xoa nhẹ mấy cái trên đỉnh đầu chó: "Chú Uông, chú mau đưa Bạch Tâm Dật đi bệnh viện đi."
"Vâng, bà chủ." Quản gia thấy Kim Nguyên Bảo chạy đến trước mặt Cố Âm, dần im lặng lại, ông quay ra tìm lái xe bế Bạch Tâm Dật lên xe đến bệnh viện.
Sau khi Bạch Tâm Dật đi, mọi người không còn tụm lại trong vườn hóng chuyện, vội đi làm việc của mình. Nhưng chuyện Nguyên Bảo cắn Bạch Tâm Dật, tất cả mọi người đều thấy kỳ lạ.
Ngày thường tính tình Nguyên Bảo rất tốt, sao bỗng nhiên lại cắn Bạch Tâm Dật? Không những thế còn cắn rất ác.
Cố Âm ôm Kim Nguyên Bảo vào phòng, nó vẫn nằm sấp cạnh cô, Cố Âm vừa vuốt lông nó vừa hỏi: "Nguyên Bảo, mày sao thế? Tại sao lại cắn người ?"
Nó gâu một tiếng, như biết mình gặp chuyện rắc rối, lúc này trông rất hiền lành.
Cố Âm hỏi nó cũng không hỏi được nguyên nhân, Bạch Tâm Dật ở bệnh viện tiêm thuốc, băng bó vết thương xong được lái xe đưa về. Lúc cô ta về đến nhà nhìn sắc mặt vẫn rất tái nhợt, môi không còn tý huyết sắc. Cô ta ngại để người khác tiếp tục bế mình, kiên trì muốn tự đi nhưng vết thương trên chân cô ta khá nghiêm trọng, gần như không có cách nào để đi như bình thường được.
Cô ta cố chịu đựng sự đau nhức ở chân, đi chậm vào phòng khách, sau khi thấy Kim Nguyên Bảo bên cạnh sô pha, trốn ra sau theo bản năng.
Cố Âm lấy riêng xích có khóa cho Nguyên Bảo, sợ nó lại xông lên cắn người. Cô kéo dây xích, đứng đối diện Bạch Tâm Dật nói: "Cô ngồi xuống trước đi."
Bạch Tâm Dật không thể đứng được, cô ta ngồi xuống sô pha.
Cố Âm nhìn chỗ được băng bó trên chân cô ta, trông có vẻ sưng hơn trước: "Vết thương của cô thế nào rồi ?"
Bạch Tâm Dật yếu ớt: "Không sao, vẫn hơi đau, bác sĩ nói phải tiêm thêm mấy lần."
Cố Âm gật đầu: "Vậy cô điều trị đến khi khỏi hẳn đi, tôi sẽ trả tiền thuốc, cô cần thêm gì có thể nói với quản gia."
"Vâng, cảm ơn bà Thẩm."
"Còn nữa, hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Nguyên Bảo lại cắn cô ?"
Chính Bạch Tâm Dật nghĩ mãi không hiểu, hôm nay không phải ngày đầu tiên cô ta đến đây, rõ ràng trước kia Kim Nguyên Bảo không hề có ý thù địch mình, tại sao hôm nay cô ta chỉ muốn sờ nó mà nó lại hung dữ cắn lại.
Không chỉ thế, cô ta phát hiện giờ Kim Nguyên Bảo nhìn cô vẫn còn ý thù địch đó, giống như đang đề phòng người xấu.
Hừ, Bạch Tâm Dật cười lạnh trong lòng.
Ngoài mặt, cô ta vẫn dùng vẻ mặt dịu dàng nói chuyện nhẹ nhàng: "Tôi không biết, lúc đầu tôi chỉ muốn chụp hoa tường vi trong vườn, sau đó nhìn thấy Nguyên Bảo nên muốn đến v**t v*, không ngờ nó lao đến cắn tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!