Chương 22: Trước khi bạn nhỏ ra ngoài phải chú ý bảo vệ bản thân

Trước kia do thân phận của Cố Nhuận Hi phải giữ bí mệt nên Thẩm Niệm Lâm chưa từng dẫn bé ra ngoài chơi, giờ cả gia đình đã đoàn tụ nhưng Thẩm Hàng Hưng chưa bị bắt, bé vẫn nên ở nhà tốt hơn.

Thẩm Niệm Lâm: Chiều anh sẽ đưa con đi xem phim.

Trong biệt thự có một phòng chiếu phim gia đình, lắp đặt các thiết bị giống rạp chiếu phim bên ngoài, khác coi nó chỉ là rạp mini ngồi được tối đa chín người.

Thêm nữa, chỗ sảnh vào phòng chiếu có để máy gắp gấu bông và máy làm bỏng ngô, Cố Âm nghĩ Nhuận Hi có thể chơi cả buổi được với hai cái máy đó.

Cố Âm: Ý tưởng này rất tốt.

Bàn bạc với Thẩm Niệm Lâm xong, Cố Âm bắt đầu làm việc. Lúc họp xong đã gần bốn giờ, cô đứng dậy xoay eo, rời phòng sách.

Rạp chiếu phim gia đình ở dưới tầng ngầm biệt thự, Cố Âm đi thang máy xuống đó, cô muốn xem hai ba con đang làm gì.

Cửa phòng đóng nhưng có thể nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện từ bên trong, chắc đang chiếu phim. Cố Âm đẩy cửa nhìn thoáng qua một lượt bên trong. Trên màn ảnh lớn đang chiếu bộ phim hoạt hình mới nhất, không phải phim hoạt hình dành cho mọi lứa tuổi là phim đặc biệt dành cho trẻ em.

Thẩm Niệm Lâm và Cố Nhuận Hi ngồi ở hàng ghế thứ hai, ánh sáng từ trên màn hình chiếu lên khuôn mặt bọn họ lúc sáng lúc tối. Cố Nhuận Hi ôm một hộp bỏng cỡ lớn trong lòng, cái đó lớn phải che hơn nửa mặt bé, cậu bé đang chăm chú xem phim, thường xuyên cười khanh khách.

Bạch Tâm Dật ngồi cạnh Nhuận Hi, cầm miếng bỏng màu vàng trong tay, cô ta cho bỏng vào miệng ngẩng đầu nhìn Thẩm Niệm Lâm: "Anh Thẩm, khóe miệng anh dính chút vụn bỏng."

Cô ta nói xong đưa tay muốn lau bỏng bên khóe miệng anh, Thẩm Niệm Lâm lùi ra sau tránh tay cô ta: "Tôi tự làm được."

Anh dùng tay lau hết vụn bỏng ở chỗ đó.

[Bé ba không dấu nổi đuôi cáo lộ ra rồi đây!]

[Mấy người trước đó còn nói giúp cô ta thấy thế nào? ?]

[Cô ấy chỉ muốn lau bỏng giúp nam chính thôi, không cần suy diễn vậy chứ]

[Tôi thấy nam chính mới là người có vấn đề, tại sao anh ta để họ Bạch này xem phim cùng họ ?]

[Mấy người mắng nam chính đủ chưa, anh ấy làm gì cũng không đúng, mấy người nghĩ nam chính không có fan thật đó hả ?]

[Thì họ Bạch xem phim cùng Nhuận Nhuận thôi, có gì đâu đúng không ?]

[Ha ha ha, cô em nói không có gì chắc rất hạnh phúc, hẳn cuộc sống quá thuận lợi]

[Mấy người đừng ầm ĩ nữa! ! !]

Cố Âm: "......"

Bạch Tâm Dật có bản lĩnh thật, ít nhất hết lần này đến lần khác có thể khiến mọi người trong sóng comment cãi nhau ầm ĩ vì cô ta.

"Nhuận Nhuận." Cố Âm đi từ cửa vào gọi con trai. Cố Nhuận Hi nghe thấy tiếng Cố Âm, ôm hộp bỏng đứng lên: "Mẹ!"

Cậu bé vui mừng gọi mẹ, bưng bỏng vẫy tay gọi cô vào trong: "Mẹ đến rồi! Ngồi ở đây ngồi ở đây!"

Biểu cảm Bạch Tâm Dật cứng đờ, sau hơi cong môi cười đứng lên: "Bà Thẩm, nêu cô đã đến, tôi đi làm việc khác trước."

"Được." Cố Âm cười gật đầu, ngồi xuống cạnh Cố Nhuận Hi. Cậu bé ngẩng đầu nhìn Bạch Tâm Dật, hỏi: "Dì Bạch không xem nữa ạ? Thỏ con vẫn chưa được cứu ra đâu !"

Bạch Tâm Dật cười nói với bé: "Dì Bạch bận chuyện khác phải làm, đợi lát nữa Nhuận Nhuận xem xong kể lại cho dì nghe được không ?"

"Vâng ạ." Cố Nhuận Hi trả lời, đưa hộp bỏng lớn trong tay qua cho mẹ, "Mẹ ăn bỏng đi, bỏng do Nhuận Nhuận và ba cùng nhau làm!"

Cố Âm ra vẻ ngạc nhiên: "Lợi hại vậy sao ?"

"Vâng!" Cố Nhuận Hi kiêu ngạo ngẩng đầu, "Xem phim xong, Nhuận Nhuận lại làm một cái nữa cho mẹ được không ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!