Chuyện này rất khó giải thích rõ ràng qua điện thoại, Cố Âm quyết định đến Tước Dạ trước rồi nói chuyện với Lục Ninh Ninh.
Bỗng cửa phòng phía sau được người bên trong mở ra, Thẩm Niệm Lâm đứng ở cửa gọi cô: "Tìm anh có việc à ?"
"Đúng." Cô định tìm anh để nói về vấn đề giáo dục con cái, mà bây giờ buông trước đã, "Lục Ninh Ninh gọi em đến Tước Dạ hát, anh muốn đi không ?"
Thẩm Niệm Lâm hỏi: "Chỉ có hai người các em ?"
"Chắc có cả Bách Ngật, có thể có thêm Nhạc Nhạc Dịch Hàm."
"..... Đợi anh thay quần áo."
"Được."
Trong lúc Thẩm Niệm Lâm thay quần áo, Cố Âm trang điểm lại. Cửa trong phòng để quần áo không đóng, Thẩm Niệm Lâm thay quần áo xong đi sang xem Cố Âm.
Cô đang đứng đối diện chiếc gương trong nhà tắm, gảy gảy tóc mái của mình. Thẩm Niệm Lâm thấy cô cau mày, hỏi: "Sao vậy ?"
Cố Âm thấy anh sang bên này, hơi không vui trừng mắt nhìn anh: "Tại sao anh ở đây ?"
"Em không đóng cửa đẩy."
"Vậy anh cũng không được sang đây chứ!"
"......" Thẩm Niệm Lâm im lặng một lúc, nhìn cô nói, "Chắc anh không có khả năng tự quản lý ý thức bản thân mạnh đến thế."
Cố Âm: "......."
[Ha ha ha ha ha ha ha cười chết]
[Thẩm Niệm Lâm: Hợp tình hợp lý]
[Âm Âm, lần sau tôi liều chết giữ cửa [đầu chó]]
"Em đang làm gì đấy ?" Thẩm Niệm Lâm nhìn cô với ánh mắt tìm tòi.
Cố Âm: "Tóc mái tôi dài quá, muốn cắt ngắn bớt lại."
Thẩm Niệm Lâm nhìn tóc mái cô: "Hình như không dài lắm."
Cố Âm dùng biểu cảm như muốn nói 'Anh thì biết cái gì', tiếp tục nghịch nghịch chỗ mái của mình mãi: "Trước kia em để mái bằng trên lông mày, giờ nó dài đến lông mày luôn rồi."
Thẩm Niệm Lâm: "Như này rất đẹp."
"Nhưng không có gì đặc biệt, tóc mái bằng em để trước kia hơi kiểu cổ điển với xu hướng hiện đại, kết hợp có sự ưu nhã nhưng có nét dễ thương, rất hợp với phong cách váy em hay mặc." Cố Âm cầm kéo trong tay, để gần so đi so lại trên mái, mãi không thấy xuống tay. Bình thường lúc Dennis đến làm tóc cho cô sẽ thuận tay giúp cô sửa tóc mái, dạo này nhiều chuyện xảy ra cô không có tâm trạng để ý tóc tai, trong lúc không để ý tóc mái đã dài thành ra vậy.
"Để anh cắt cho em." Thẩm Niệm Lâm đi lên, lấy cái kéo trong tay cô.
Cố Âm che tóc mái của mình, lùi về sau hai bước: "Anh được không ?"
Thẩm Niệm Lâm nhướn mày: "Anh được không, không phải em là người rõ nhất à ?"
[Sóng comment đều biết anh không được]
[Nam chính tự nhận thấy mình rất tốt [xem thường]]
[30s không phải sao]
"......." Cố Âm mím môi nhìn Thẩm Niệm Lâm, "Anh đừng nghĩ cắt tóc mái dễ như ăn cơm, nếu anh cắt cho em không ổn thì nửa tháng tới khỏi phải ra ngoài luôn đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!