Mặc dù trong đầu quản gia đã tự bổ não nghĩ ra hàng trăm câu chuyện như trong tiểu thuyết nhưng trên mặt vẫn giữ được sự bình tĩnh và chuyên nghiệp, bảo bọn họ vào nhà.
Tuy trong biệt thự có nhiều phòng nhưng vì Thẩm Niệm Lâm và Cố Âm chưa có con.... Không, phải nói là từng chưa có con nên trong biệt thự không trang hoàng riêng một phòng cho trẻ nhỏ. Bỗng nhiên xuất hiện một bạn nhỏ, đương nhiên bọn họ phải chuẩn bị thêm một phòng cho cậu bé. May mà đêm nay Cố Nhuận Hi ở phòng của Cố Âm, bọn họ không phải vội vàng đi chuẩn bị.
Mà Thẩm Niệm Lâm đúng mặt dày chết không đổi đi theo muốn cùng Cố Nhuận Hi nằm ké trên giường Cố Âm. Bạn nhỏ này khi nãy còn nhiều năng lượng đùa trong sân, còn tuyên bố muốn lăn lộn trên giường Cố Âm mà giờ đây sau khi rửa mặt xong, bé vừa ngả đầu xuống gối đã lập tức vào giấc ngủ.
Tốc độ ngủ khiến người trưởng thành nhìn phải thầm rơi lệ.
"Hình như Nhuận Nhuận ngủ rồi." Thẩm Niệm Lâm nằm bên Cố Nhuận Hi vuốt nhẹ đầu con trai, nhỏ tiếng nói với cô. Cố Âm không thể hiện chút phản ứng nào, cô nhắm chặt mắt, giả vờ như mình cũng đã ngủ.
Thẩm Niệm Lâm nhìn dáng vẻ giả vờ ngủ của cô, cong môi cười nhẹ. Anh không vạch trần mà xoa nhẹ đầu Cố Âm như khi nãy đã xoa đầu Cố Nhuận Hi: "Ngủ ngon."
Đèn trong phòng dần tối xuống, Thẩm Niệm Lâm nghiêng đầu, trong bóng đêm anh yên lặng nhìn hai mẹ con họ.
Trước hôm nay, anh không nghĩ cả nhà ba người họ sẽ được nằm ngủ cùng nhau như lúc này, ít nhất sẽ không nhanh như vậy.
Sáng nay anh đã nói cô nghe về quá khứ của hai người, nói một nửa, dấu một nửa. Một nửa còn lại, anh hy vọng Cố Âm sẽ mãi mãi không biết đến nó.
Tiếng hít thở nhẹ nhàng hơn, anh từ từ nhắm mắt.
Đêm nay, cả ba người có giấc ngủ ngon.
Mỗi ngày Cố Nhuận Hi ngủ rất sớm, buổi sáng dậy cũng cực kỳ sớm. Mới hơn sáu giờ sáng, bé đã muốn gọi mẹ dậy. Cố Âm mở to mắt, cả người như trong mơ, cô là ai, cô đang ở đâu, tại sao mới hơn sáu giờ đã gọi cô dậy ?
Bình thường Thẩm Niệm Lâm sẽ dậy sớm rồi đến phòng tập để rèn luyện sức khỏe, với anh dậy vào giờ này là chuyện rất bình thường. Nhìn Cố Âm tuy đã mở to mắt nhưng người vẫn chưa thể tỉnh táo, hiển nhiên chưa ngủ đủ. Anh di chuyển cẩn thận hôn nhẹ một cái lên trán cô, sau đó lạnh lùng tàn khốc ôm Cố Nhuận Hi xuống giường.
Cố Nhuận Hi trong lòng anh không yên giãy dụa, thậm chí dùng hai nắm đấm nhỏ xíu của mình đấm vào cánh tay anh: "Ba bỏ, bỏ ra, con muốn đi tìm mẹ."
Đôi tay Thẩm Niệm Lâm vững vàng kẹp chặt bé, như kìm sắt khó mà lay động: "Mẹ muốn ngủ nữa, không được quấy mẹ."
Cố Nhuận Hi mếu máo: "Tại sao mẹ còn muốn ngủ nướng ?"
Thẩm Niệm Lâm không vui giúp bé sửa lại cho đúng: "Sao lại bảo mẹ ngủ nướng? Do chúng ta dậy quá sớm."
Cố Nhuận Hi: "......."
Ba, bình thường lúc ba dạy con có nói vậy đâu.
Dù trong lòng Cố Nhuận Hị không tình nguyện nhưng bé vẫn nghe lời ba nói, không đi ầm ĩ để mẹ ngủ. Sau khi hai người bọn họ rời đi, Cố Âm tiếp tục ngã xuống giường, còn đeo bịt mắt của mình lên, nhân lúc đang buồn ngủ nhanh chóng vào giấc.
Hơn tám giờ, Cố Âm lại mở mắt. Thẩm Niệm Lâm đã đi làm, Cố Nhuận Hi đang chơi cùng Kim Nguyên Bảo dưới tầng, Cố Âm mặc áo ngủ đi đến trước cửa sổ sát đất nhìn xuống sân trong nhà, vẫn còn chút cảm giác không chân thật.
Không ngờ cô thật sự nhặt được con ruột do mình đẻ ra mang về.
Mặc dù Cố Nhuận Hi đã về nhưng còn khá nhiều chuyện cần giải quyết, việc đầu tiên là hộ khẩu. Hôm qua hai người đã bàn về việc này, Cố Nhuận Hi được sinh ra ở bệnh viện tốt bên nước ngoài, có đầy đủ các giấy tờ cần làm thủ tục, muốn làm hộ khẩu cho con theo luật trong nước không vấn đề gì.
Cái thứ hai chuyện quan trọng hơn là việc cho con trai đi lớp. Năm nay Cố Nhuận Hi ba tuổi, đã đến tuổi đi nhà trẻ, Cố Âm nghĩ mấy bạn nhỏ đến độ tuổi cần được đến lớp học, cảm nhận sự ấm áp của một tập thể. Hơn nữa ngày thường cả cô và Thẩm Niệm Lâm bận đi làm sẽ không ai ở nhà dạy con được.
Ừm, thực ra còn Bạch Tâm Dật nhưng có thể đến trường mầm non đương nhiên phải đi con học tập và trải qua môi trường đó.
Tất nhiên Thẩm Niệm Lâm cũng hiểu nhưng nếu để Cố Nhuận Hi ngang nhiên đi học mầm non, anh vẫn rất lo lắng.
Về điểm này, Cố Âm lo y chang không khác gì anh, cô đã xem ảnh hiện trường vụ tai nạn xe của Vương Tư Kỳ, nếu Thẩm Hàng Hưng có thể ra tay nặng đến thế thì có gì mà anh ta không làm được? Nhỡ anh ta thật sự muốn làm gì đó với Nhuận Nhuận, thằng bé tuổi nhỏ lại là trẻ con, không có chút năng lực đánh trả.
Hai người bàn bạc qua lại, vẫn cảm thấy an toàn của Cố Nhuận Hi quan trọng nhất nên tạm thời cứ để bé ở nhà trước, đợi sau khi vụ tai nạn của Vương Tử Kỳ kết án xong sẽ để bé đi nhà trẻ chưa muộn.
Hôm nay Cố Âm không đến công ty, đặc biệt ở nhà để chơi với Nhuận Hi. Thời gian hai người gặp mặt rất ngắn nhưng quen thuộc với nhau rất nhanh, nhất là Cố Nhuận Hi, những hiểu biết của thằng bé về cô khiến Cố Âm phải bất ngờ không thôi.
"Con đã ăn bánh quy mẹ làm rồi sao ?" Cố Âm ngạc nhiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!