"Được rồi, phần khảo thí đến đay là kết thúc. Bây giờ ta sẽ đọc danh sách những người đủ khả năng nhập học, những người còn lại có thể rời đi, năm sau quay lại". Thanh âm lão phụ nhân trầm thấp vang lên, không biểu lộ một sắc thái tình cảm gì trong đó cả.
Tổng cộng chỉ có mười một người được nhập học, ai cũng lộ sắc mặt vui mừng, số còn lại mang theo thần sắc bất mãn rời khỏi lễ đường.
Âm Trúc không có tên trong danh sách được ở lại, nhưng hắn cũng không chuyển động rời khỏi lễ đường, vẫn ngồi im một chỗ suy ngẫm về những lời mà bạch y nữ tử trước khi rời đi nói.
Lão phụ nhân trên bình đài đi xuống chỗ hắn:
"Ngươi, đứng lên, nói cho ta biết tên".
"Ý, Ny Na hệ chủ gọi ngươi đấy". Nữ tử ngồi cạnh hắn từ đầu đến giờ khẽ huých một cái, nàng cũng là một trong những người được ở lại.
Âm Trúc lúc này mới bừng tỉnh, quay lại nhìn lão phụ nhân:
"A! Ta tên là Diệp Âm Trúc. Ngài hảo, Ny Na nãi nãi".
Yên tĩnh, cả lễ đường đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh một cách đáng sợ.
"Ta vừa nói gì không phải sao?". Âm Trúc ngơ ngác hỏi nữ tử ngồi bên cạnh.
Lúc này, ánh mắt của mười nữ tử còn lại cũng đang tập trung vào Âm Trúc, mặt ai cũng tái mét vì sợ hãi. Ai cũng biết Ny Na
- hệ chủ thần âm hệ ghét nhất người khác nói mình già.
"Sao vậy? … Gia gia của ta đã nói, thấy phụ nữ cao tuổi nên gọi là nãi nãi cho lễ phép".
Ngươi …. Nhìn bộ dáng ngây ngô của Âm Trúc, Ny Na hận không thể xông tới bóp cổ cho hắn sùi bọt mép ra để hắn nhớ bài học ngày hôm nay.
Nàng cố nén lửa giận trong lòng, hỏi:
"Ngươi cũng đến bào danh thần âm hệ phải không?".
Bích Cơ lúc này biết Ny Na đang tức giận nên vội trả lời thay cho Âm Trúc:
"Đúng vậy, hệ chủ, hắn vừa mới báo danh, do ta dẫn tới. Ngài xem …". Vừa nói, nàng vừa chăm chú nhìn Âm Trúc.
Màn hợp tấu vừa rồi của Âm Trúc làm cho nàng thật sự rung động, nàng không thể tin được là cầm nghệ của Âm Trúc đã đạt tới mức này, cho dù là chanh cấp thần âm sư như nàng cũng biết không thể bằng hắn.
Ny Na hừ lạnh một tiếng, nói:
"Không nghĩ tới còn có nam nhân theo học thần âm sư. Được rồi, ngươi cũng được nhận vào. Bây giờ các ngươi có thể chuẩn bị thu sếp để nhập học là vừa". Nói xong, nàng quay đầu đi thẳng.
"Oa, một nam thần âm sư. Chức nghiệp này lại có thể tồn tại sao? Thật là thần kỳ". Một tiếng reo hưng phấn vang lên làm Âm Trúc giật nảy mình. Chỉ thấy đó là một nữ tử vóc người thấp bé, tuổi chừng mười sáu, mười bảy đang chạy đến tò mò nhìn hắn.
Các nữ tử còn lại cũng tập trung vây quanh hắn.
"Tại soa ngươi lại lựa chọn thần âm sư chức nghiệp a! Hình như cho đến bây giờ không có nam nhân nào nguyện ý lựa chọn loại ma pháp này."
Đủ mọi loại hương phong xử nữ truyền đến mũi hắn.
Đã được An Nhã dạy bảo một ít kiến thức vè chuyện nam nữ nên bây giờ bị cả đám nữ tử bao vây, Âm Trúc không khỏi đỏ mặt.
Hắn cảm nhận tim mình đang đập thình thịch như trống, chưa bao giờ trong người lại có cảm giác kỳ lạ đến vậy, chỉ biết gãi gãi đầu nói:
"Thần âm sư có gì bất hảo chứ?".
"Hảo ý tứ a! Quả xứng đáng là một cây tùng cho vạn gốc mai nương tựa. Vừa rồi ta nghe ngươi đạn cầm hay lắm, ngươi học cầm lâu chưa?". Cô gái lúc nãy reo lên lại hỏi tiếp.
Âm Trúc gật đầu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!