Tử đứng một bên thầm nghĩ: Tần Thương quả nhiên là rất quan tâm tới Diệp Âm Trúc, không an tâm cho Âm Trúc đi một mình tới Mễ lan nên đã cử người đi cùng. Không đợi Âm Trúc mở miệng, hắn đã cướp lời:
"Ta nghĩ không cần đâu. Có ta đi cùng Âm Trúc là đủ rồi. Âm Trúc, chúng ta đi thôi". Đến phiên hắn kéo Âm Trúc rời khỏi ma pháp sư công hội.
Địch Á Lạp muốn ngăn cản lại nhưng khi nhìn thấy đạo hàn quang trong mắt Tử, hắn biết là mình không nên nói lúc này. Quay đầu nhìn lại sáu thi thể, Địch Á Lạp vô cùng bối rối:
"Làm sao bây giờ? Ta nên làm gì đây? Ba bàng sứ giả đều đã chết ở nơi này …".
Bỉ Nhĩ Lạc đi tới bên cạnh Địch Á Lạp, thấp giọng nói:
"Phó hội trưởng, hẳn là không có người nào chứng kiến việc bọn họ đến nơi này, chúng ta cũng có thể không thừa nhận a! Tốt nhất là bây giờ ngài nhanh cho người xử lý chỗ này, sau đó hồi báo lại với hội trưởng, để người tự mình định đoạt chuyện sau này".
Địch Á Lạp ngần ngừ hỏi lại:
"Ý ngươi là hủy thi diệt tích?".
Bỉ Nhĩ Lạc liếc nhìn lại sáu thi thể, gật đầu đáp:
"Bọn họ chết như vậy là đáng, chỉ là không thể ngờ rằng thực lực của đệ tử hội trưởng lại cường đại như vậy, hình như hắn mới chỉ là xích cấp thôi a! Thực là khó để có thể tin chuyện này".
Địch Á Lạp dù sao cũng đã tu luyện ma pháp nhiều năm, lúc này tâm trạng cũng dần dần ổn định, tỉnh táo nói:
"Chuyện ngày hôm nay các ngươi không được truyền ra ngoài, nhất là chuyện về người đệ tử của hội trưởng. Tốt nhất là các ngươi hãy quên chuyện này đi. Bây giờ chúng ta phải xử lý cái đống này, nhớ làm sạch sẽ một chút".
Bỉ Nhĩ Lạc trong mắt lóe lên một đạo hàn quang:
"Hủy thi diệt tích, chúng ta là hỏa hệ ma pháp sư nên chuyện này cũng không khó".
Âm Trúc không hề biết rằng bản thân mình vừa mang cho ma pháp sư công hội một đống phiền toái, vẫn vô tư đi trên đường, đến một ngã tư đường ở Lộ na thành chợt quay sang hỏi Tử:
"Tử, vừa rồi ta đã giết người. Ta làm như vậy có đúng không?".
Tử nhìn Âm Trúc với ánh mát nhu hòa, gật gật đầu công nhận:
"Đối với địch nhân phải trảm thảo trừ căn, nếu không chỉ gây hại cho bản thân mình. Hủy diệt địch nhân là biện pháp tốt nhất. Ngươi hôm nay đã làm rất tốt".
Nghe Tử nói vậy, một chút ăn năn hối lỗi trong lòng Âm Trúc nhất thời tiêu biến, mỉm cười nói:
"Vậy là tốt rồi. Sau này có địch nhân nào, ta sẽ giết hết. Tuy nhiên Tần gia gia đã cử một người đi theo để cho chúng ta biết thêm kiến thức về đại lục, chúng ta từ chối và đi luôn như vậy có chút không đúng a!".
Tử chợt dừng cước bộ, nghiêm mặt hỏi:
"Âm Trúc, ngươi có tin tưởng ta hay không?".
Âm Trúc không chút do dự gật đầu trả lời:
"Đương nhiên là ta tin ngươi. Ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta mà".
Tử nở một nụ cười:
"Nếu như vậy, ngươi hãy cứ theo ta, ta sẽ dạy cho ngươi mọi kiến thức về đại lục. Đi thôi. Chúng ta trước hết hãy đến mãi điếm ( cửa hàng vũ khí) đã".
Nhìn Tử cười, Âm Trúc trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, tiếp tục đi theo hắn mà không cần suy nghĩ. Sợ rằng ngay cả Tần Thương và Diệp Ly cũng không thể ngờ là Âm Trúc lại đi theo một người dạy hắn giết người là đúng, sự việc hoàn toàn không theo sự an bài của hai người.
Tử dẫn Âm Trúc đi tới ngã tư đường, đến một mãi điếm liền dừng cước bộ lại, hỏi:
"Âm Trúc, trên người ngươi có mang theo tiền hay không?".
Âm Trúc gật đầu, ngân quang chợt lóe trên tay, đã xuất hiện một túi kim tệ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!