Chương 78: (Vô Đề)

"Tiếc quá, em không mượn được một euro này đâu."

Ý của câu này không biết là cô sắp mất mạng nên không thể mượn tiền, hay là bà lão hiền lành có thể cho cô mượn một euro đã không còn nữa.

Sự đau buồn gần như đến một cách đột ngột.

Kiều Vụ biết mình không thể chạy, dứt khoát cúi đầu, cam chịu nói một câu: "Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến đâu."

So với những nữ sinh cùng tuổi thích xem truyện tranh lãng mạn, khi đi học cô lại thích xem truyện tranh thiếu niên.

Cô biết thế nào là "nhẹ tựa lông hồng, nặng tựa Thái Sơn".

Vì thế lúc này, thay vì khóc lóc cầu xin, không bằng thản nhiên và ủ rũ chấp nhận.

Chỉ hy vọng đối phương khi khai hỏa có thể nhanh nhẹn một chút, đừng để cô đau khổ quá lâu, và hy vọng mẹ khi biết tin cô "mất tích" không cần quá đau lòng.

Cô bé 14 tuổi, khi tưởng tượng về kết thúc cuộc đời, luôn có những giả thiết viển vông, không thực tế.

Cán súng trong cổ họng đã chậm rãi và mài mòn di chuyển từ cằm lên trán cô.

Kiều Vụ thầm nghĩ, ít nhất như vậy, khi viên đạn ra khỏi nòng, cô không đến nỗi phải đau đớn quá lâu vì ý thức vẫn còn tỉnh táo.

Cô cúi đầu, nhắm chặt mắt, bỏ lỡ khoảnh khắc ánh mặt trời dừng lại trên khóe môi đang mỉm cười của anh ấy.

Tô Trí Khâm rũ mắt là có thể thấy hàng mi dài trên khuôn mặt xinh xắn của cô không ngừng run rẩy, có nước mắt sắp rơi xuống.

"Này."

Trong giọng nói là sự vui vẻ mà chính anh cũng không nhận ra.

Không biết đã qua bao lâu.

"Đánh cược đi, 9 viên kẹo. Nếu cô đoán đúng trong tay tôi có mấy viên, tôi sẽ thả cô đi."

Một bàn tay duỗi ra trước mắt cô, nắm hờ.

Kiều Vụ kinh ngạc không kịp phản ứng.

Rồi giây tiếp theo, cô trơ mắt nhìn người đàn ông đặt một gói kẹo M&M"s màu đỏ trở lại túi quần tây.

Kiều Vụ: "?"

Các người làm đặc vụ còn mang theo thứ này ư?

Kiều Vụ: "?"

Đây là cái hướng đi "mê tín" gì vậy?

Kiều Vụ: "?"

Bảo tôi đoán có mấy viên kẹo, anh chắc chắn không phải đang trêu trẻ con đấy chứ?

Giọng nói của người đàn ông đầy vẻ lười nhác và hờ hững.

Họng súng một lần nữa trở lại trên trán cô, thậm chí còn nghịch ngợm gõ nhẹ lên đầu cô.

Kiều Vụ: "?"

Các người làm nghề sát thủ này không có chút chuyên nghiệp nào à?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!