Chương 44: (Vô Đề)

Khác với khu rừng gấu đen lui tới trước đó có những ngọn núi tuyết tùng trùng điệp, Tô Trí Khâm đưa cô đến một bình nguyên thứ hai, lưng dựa vào sườn dốc tuyết thấp, trước mắt là một mặt hồ lớn đã đóng băng, đầu kia của hồ là dãy núi vô tận.

Nơi đây tầm nhìn rộng rãi, nếu thời tiết tốt, nơi này thậm chí có thể được dùng để ăn dã ngoại ngoài trời.

Đương nhiên, hiện tại họ và cắm trại cũng không khác gì nhau.

Kiều Vụ trơ mắt nhìn Tô Trí Khâm một mình dựng lều, dựng giá lửa, xử lý thỏ, cô thậm chí còn nhìn thấy anh lấy ra một chai Vodka từ ba lô leo núi, cùng với một lon nước cam có ga.

Kiều Vụ: "…"

Vậy nên tôi đã hai mươi tuổi, mãi mãi chỉ xứng đáng uống nước có ga đúng không?

Trên giá gỗ, thịt thỏ được nướng kêu xèo xèo.

Louis mắt long lanh nhìn thịt thỏ trên giá lửa, đi vòng quanh đống lửa, đi tới đi lui bên cạnh hai người, không ngừng dùng đầu cọ cằm Tô Trí Khâm.

Tô Trí Khâm đang cúi đầu điều chỉnh lửa không thấy phiền, dùng tiếng Nga khẽ cảnh cáo nếu nó còn quấy rầy anh, anh sẽ không ngại thêm một bữa ăn nữa ngoài con thỏ, dù sao Kiều Vụ nuốt trôi được.

Kiều Vụ ngồi ngay ngắn chờ ăn cơm dùng sức gật đầu.

Louis: "…"

Mèo lớn có thể có ý xấu gì đâu, cũng chỉ là đói bụng, thèm cơm thôi.

Kiều Vụ nhìn con báo tuyết trưởng thành đang ủy khuất, lặng lẽ nằm xuống dưới một gốc tùng tuyết cách lều không xa, gác móng lên cằm, buồn bã nhìn chân trời, đồng thời ánh mắt lại lén lút liếc trộm về phía thịt thỏ trên giá lửa.

Kiều Vụ: "…"

Thời buổi này làm thú cưng cũng thật không dễ dàng, kiêm nhiệm còn phải làm thức ăn dự trữ.

"Tiên sinh, ở đây còn có gấu lui tới không?"

Con gấu đen đột nhiên xuất hiện trước đó, khiến người ta còn sợ hãi.

May mắn là họ chỉ đang hôn nhau, chứ không phải đang tiến thêm một bước học tập công việc, nếu không cô sợ rằng đời này sẽ có bóng ma tâm lý với "làm năm nghỉ hai".

"Sẽ không, đây là bình nguyên, đối với dã thú vào mùa đông, bất kỳ nơi nào không có chướng ngại vật để ẩn thân đều là không an toàn."

Tô Trí Khâm phết một lớp mật ong lên chân thỏ, Kiều Vụ ngửi thấy mùi thơm ngọt của mật đường bị nướng, không nhịn được nuốt nước bọt.

Louis thấy Tô Trí Khâm không có chút ý định cho nó ăn, từ dưới cây tùng tuyết đứng dậy, lắc lông, loạng choạng tự mình đi ra ngoài kiếm ăn.

Một con thỏ không quá béo, được chia làm hai, trên giá lửa tỏa ra mùi thơm ngọt của mật đường.

Giá lửa không giống bếp ga trong nhà, có thể khống chế lửa chính xác, lượng mật ong vừa phải có thể giúp da thức ăn không dễ bị cháy, đồng thời, cũng giữ được nước thịt, không bị khô.

Đồ ăn hoang dã thuần khiết, không cần bất kỳ gia vị thừa thãi nào, mỗi miếng ăn vào, da giòn rụm béo ngậy mà không ngán, thịt thỏ thơm mềm, mọng nước.

Kiều Vụ thèm đến muốn chết, trực tiếp dùng tay xé chân thỏ, mấy miếng thịt thỏ thơm ngon vào bụng, cơ thể buồn ngủ cả ngày của cô cuối cùng cũng từ từ sống lại.

Nếu trên đầu cô có chỉ số thì số pin hiện tại của cô đang từ 1% từng chút một trở lại 20%.

Kiều Vụ thỏa mãn m*t ngón tay, không nhịn được than thở trong lòng, cô trước đây vậy mà lại muốn tặng Tô Trí Khâm ba tiếng đồng hồ cho Toa Oa, hành động ngốc nghếch này quả thực là phí hoài của trời!

Một đầu bếp đỉnh cao cấp này, nên nhốt anh ta vào phòng tối, mỗi ngày nướng các món ăn khác nhau cho cô để thỏa mãn h*m m**n ăn uống của cô!

Đương nhiên, loại ảo tưởng viển vông này, Kiều Vụ cũng không dám nói ra trước mặt anh, có lẽ nói ra, cô lại có thể sẽ bị anh vác lên vai như một bao gạo, đi săn các loại nguyên liệu nấu ăn.

Kiều Vụ có khổ, nhưng Kiều Vụ không nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!