Chương 31: (Vô Đề)

Nửa đầu buổi đấu giá kết thúc với tiếng gõ búa "40 triệu".

Trần Thục Ngọc áy náy tự trách, đau khổ đỏ hoe mắt.

Tôn Đình một bên muốn an ủi vợ, một bên còn muốn dạy dỗ đứa con không biết lo lắng

- xem anh ta yêu đương lung tung, đã gây ra phiền phức lớn cho gia đình rồi!

Nhưng chưa đợi Tôn Đình mở lời, Tôn Thiếu Phi đã theo những vị khách rời chỗ ngồi, vội vàng đi ra khỏi phòng đấu giá.

Tôn Thiếu Phi mở khung chat WeChat với Kiều Vụ, tin nhắn gần nhất dừng lại ở một tháng trước, phía trên đều là những lời chất vấn đơn phương của anh ta, còn Kiều Vụ từ sau ngày ở phòng hoa hồng cãi nhau với mẹ anh ta, ngoài một câu "Xin lỗi", thì không hề trả lời anh ta nữa.

Anh ta cau mày dùng sức gõ chữ.

[ Tôn Thiếu Phi: Kiều Vụ, rốt cuộc là chuyện gì! ]

Nhưng khi anh ta gửi tin nhắn đi, lại phát hiện đối phương đã kéo đen anh ta.

Tôn Thiếu Phi tức đến phát điên.

Anh ta không biết lúc này phải tìm Kiều Vụ ở đâu, lối đi lên phòng khách tầng cao nhất bị chuyên gia phong tỏa, anh ta là khách khu vực thường nên không thể đi lên, anh ta đành cùng đường, dựa vào sự quen thuộc với lộ trình du thuyền, bắt đầu tiến về một hướng khác.

Khi Tôn Thiếu Phi tìm thấy Hiểu Tĩnh, Hiểu Tĩnh đang ở boong tàu hút thuốc nghỉ ngơi và vừa nghe xong lời than vãn của Kiều Vụ.

— Cái người này thật vô liêm sỉ, tớ đưa anh ta nước có ga, anh ta cứng họng nói vị này không đúng, tớ thấy không phải vị nước có ga không đúng, rõ ràng là lưỡi của anh ta không đúng!

— Tớ đã thành niên rồi không thể uống rượu à? Anh ta quản tớ? Anh ta vậy mà dám quản tớ?

— Giờ tớ vào quán bar, ai dám xem chứng minh thư của tớ, tớ đều có thể đánh người đó bầm dập! [mèo vô địch quyền. gif]

— Nhưng mà làm mẹ của Tôn Thiếu Phi phải đấu giá bức tranh với giá cao như vậy, thật sướng! Tớ cũng không biết phải dùng cách nào trả lại 20 nghìn kia, loại tiền bất chính này, tớ định quyên góp cho chùa thầy để làm tiền hương đèn!

— Tớ ban đầu còn tưởng anh ta đã tính chia tay với tớ, kết quả giờ tớ lại thấy anh ta vẫn muốn tiếp tục chơi đùa với tớ.

— Tớ nghiêm trọng nghi ngờ anh ta có phải trước đó một tháng đã bị người ta yểm bùa.

— Quả nhiên lòng dạ đàn ông sâu như kim đáy bể, anh ta giờ giống hệt như chưa có chuyện gì xảy ra, đàn ông cái loài này thật!! Quá! Kỳ! Lạ!! [ếch co giật. gif]

Hiểu Tĩnh cong môi, cúi đầu gõ chữ: Có lẽ là cậu khiến người ta khó quên hơn.

"Hiểu Tĩnh."

Giọng nói đột nhiên xuất hiện cắt ngang cô.

Hiểu Tĩnh trong ánh đèn mờ ảo của hành lang nhìn rõ người đến, rất bất ngờ nhướn mày, cô ra khỏi khu nghỉ ngơi của người điều hành đấu giá để hút thuốc, không ngờ lại gặp anh ta ở một góc vắng người như vậy.

Cô đã ở ghế phụ và chứng kiến toàn bộ quá trình đấu giá của Kiều Vụ và Tôn Thiếu Phi, lúc này nhìn ánh mắt của người đàn ông có thêm một tia đồng tình: "Chúc mừng các cậu mua được món đồ muốn sưu tầm."

Tôn Thiếu Phi khó khăn mấp máy môi: "Kiều Vụ bị người ta bao nuôi sao?"

Bị vứt bỏ, bị cảm giác thấp hèn và nhục nhã va chạm trong lồng ngực, anh ta phát hiện, anh ta có lẽ chưa bao giờ thực sự hiểu rõ cô hướng dẫn viên du lịch nhỏ bé thông minh, nghe lời và cầu tiến kia.

Hiểu Tĩnh hất tàn thuốc ra ngoài lan can, cười nói: "Đừng nói nghe khó nghe như vậy."

"Vị tiên sinh kia đã nhất kiến chung tình với cô ấy, anh ấy đã trả giá bằng sự kiên nhẫn rất lớn mới đạt được sự tin tưởng của Kiều Vụ."

Ngực Tôn Thiếu Phi dùng sức phập phồng hai cái, chợt khinh miệt "hừ" một tiếng, trong đầu hiện ra những nữ sinh du học từng ủy thân cho những "Sugar Daddy" phương Tây

- nước hoa cũng khó che lấp mùi cơ thể, cùng với những đốm đồi mồi ảm đạm và xấu xí trên mặt những người đàn ông đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!