16
Trở về biệt thự, đầu tôi chỉ nghĩ đến việc phải mở lời với Giang Yến Lâm thế nào về việc chú thím muốn gặp anh ấy.
Dù sao cũng là có việc nhờ đến anh ấy nên mấy ngày nay tôi liên tục dốc hết sức mình, nghĩ ra mọi cách để làm cho anh ấy những món bento khác nhau.
Các món ăn nấu cho Giang Yến Lâm cũng được nâng cấp từ
"em làm gì anh ăn nấy" thành
"anh muốn ăn gì em làm nấy".
Tôi luôn tin rằng, ăn của người khác thì miệng sẽ ngắn lại.
Và tôi nghiện việc mang cơm cho Giang Yến Lâm, vì số đậu tôi thua anh ấy đều có thể gỡ gạc lại từng ván một.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Có anh ấy, tôi như có hack.
Tiền công nấu ăn của tôi, Giang Yến Lâm đều thanh toán sòng phẳng.
Trưa hôm đó, tôi như thường lệ mang cơm cho anh ấy. Anh ấy rút điện thoại ra định chuyển khoản cho tôi.
Nhìn thấy thời cơ đã chín muồi, tôi liền tìm cơ hội để nói chuyện:
"Giang tổng, tiền tuần này không cần chuyển cho tôi nữa. Liệu anh có thể giúp tôi một việc được không?"
Việc gì?
"Là... người nhà em muốn gặp anh. Anh có thể đi cùng em về nhà để họ an tâm được không?"
Giang Yến Lâm không nói lời nào, vẫn chuyển tiền cho tôi như cũ.
Lòng tôi chùng xuống, cũng không cần phải từ chối dứt khoát như vậy chứ!
Cung phụng nhiều món ngon như vậy cho anh ấy!
Tên đàn ông vô tình vô nghĩa!
Tôi thầm mắng tổ tông mười tám đời của anh ấy, sau đó nghe thấy anh ấy chậm rãi mở lời:
"Gặp gia đình em là chuyện đương nhiên, không cần dùng chuyện này để bù đắp."
Hả?
Xin lỗi, em xin nhận lỗi, em vừa rồi có lớn tiếng mắng anh.
17
Tôi đã hẹn trước, dẫn Giang Yến Lâm về nhà.
Sợ anh ấy chưa chuẩn bị tinh thần, tôi đã nói trước cho anh ấy biết về tình trạng của mình.
Anh ấy im lặng lắng nghe, không nói gì, chỉ khẽ vuốt ve sau gáy tôi.
Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, tôi lại nhìn thấy sự thương xót trong ánh mắt anh ấy.
Đúng vậy, thương xót.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!