Chương 7: (Vô Đề)

Sau vài ván, tôi chứng kiến Giang Yến Lâm từ số đậu ban đầu là bốn nghìn (nhận được từ việc xem quảng cáo) tăng lên thành mười vạn, hai mươi vạn, rồi năm mươi vạn.

Do quá phấn khích, tôi không kiềm chế được bản thân, đột ngột ôm chầm lấy Giang Yến Lâm:

"Anh chính là thần thánh của em! Thần thánh duy nhất!"

Giang Yến Lâm sững người, vẻ mặt có chút không tự nhiên.

Bầu không khí xung quanh thoang thoảng sự bối rối.

Tôi vội vàng buông tay, lúc này mới nhận ra mình đã quá đà.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Hành động này có phần quá thân mật đối với cả hai chúng tôi.

Điều quan trọng nhất là phản ứng của Giang Yến Lâm cho thấy anh ấy dường như không thích tiếp xúc cơ thể với phụ nữ, thậm chí còn có vẻ phản cảm.

Tôi khẽ khàng sờ mũi, hơi xin lỗi:

"Xin lỗi, lỡ tay quá đà."

Thực ra đã rất kiềm chế rồi, nếu người trước mặt là bạn thân của tôi, tôi nhất định phải ôm mặt cô ấy hôn hai cái cho đã.

Anh ấy ho hai lần, che giấu sự bối rối:

"Còn muốn anh chơi tiếp cho em không?"

"Không cần, không cần, đã đủ để em chơi rồi." Tôi giật lấy điện thoại, vội vàng thu dọn hộp cơm trên bàn:

"Anh ăn xong rồi, em về trước đây."

Tôi không dám nán lại lâu hơn, lòng đầy lo lắng bước ra khỏi công ty.

Giang Yến Lâm không thể vì hành động vô tâm của tôi mà giận dữ và đuổi việc tôi chứ?

Đừng như vậy chứ.

Tiền lương hưu của tôi còn chưa đủ.

15

Thứ Sáu, tôi nhận được cuộc điện thoại từ dì kêu về nhà.

Năm tôi chín tuổi, bố mẹ tôi qua đời trong một tai nạn xe cộ. Từ đó tôi sống cùng gia đình chú.

Trong đám tang, họ hàng lắc đầu bàn tán về việc tôi sẽ sống với ai sau này, ai cũng cho rằng tôi là gánh nặng.

Chú nghe vậy liền nổi giận, kéo tôi vào lòng và tuyên bố ngay tại chỗ:

"Từ nay về sau, Kiều Nhất sẽ là con gái của tôi, không cần ai trong số các người nuôi nấng nó nữa. Đừng để tôi nghe thấy những lời như vậy lần nữa."

Họ lập tức im bặt, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chú là người rất dễ tính, đó là lần duy nhất tôi thấy chú tức giận đến vậy.

Sau khi mất cha mẹ, tôi đã rất lâu không thể chấp nhận sự thật này, đã trút giận lên những người xung quanh trong một thời gian dài và nghỉ học một năm sau đó để chuyển đến trường khác.

Nhưng họ không hề oán trách, đối xử với tôi rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả em trai họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!