Nhưng vì tôi nợ anh ấy, thấy phản ứng của anh ấy lớn như vậy, tôi nhịn không được trêu chọc:
"Chẳng lẽ Giang tổng ghen rồi? Nói rồi mà, trong hôn nhân không can thiệp vào chuyện của nhau."
"Em nghĩ nhiều rồi, anh chỉ hỏi đại thôi."
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Tôi đã biết ngay mà.
Giang Yến Lâm vừa khởi động xe vừa chuyển sang chủ đề khác: Em muốn ăn gì?
Gì cũng được.
Nửa tiếng sau, Giang Yến Lâm dừng xe trước cửa một nhà hàng.
Vậy chúng ta ăn gì?
Anh ấy không thèm ngước mắt lên: Sủi cảo.
Tôi: ...
10
Xe từ từ dừng lại trước cửa biệt thự nhỏ, tôi ì ạch vác túi mua sắm từ hàng ghế sau lên, chuẩn bị chào tạm biệt anh ấy.
"Cảm ơn anh đã đưa em về nhà."
Tôi vừa dứt lời, Giang Yến Lâm đẩy cửa xe trực tiếp xuống xe.
"Hứa Kiều Nhất, đây cũng là nhà tôi."
Tôi có chút kinh ngạc: Tối nay anh ở đây?
Anh ấy một tay đút túi, nhìn chằm chằm tôi:
"Anh về nhà ở hình như em rất thất vọng."
Bị lộ rồi.
Tôi cười trừ:
"Sao cơ? Đương nhiên là em mong anh về nhà nhiều hơn rồi."
"Vậy thì tốt, tiện thể nói cho em biết, từ hôm nay anh sẽ về nhà ở mỗi ngày."
Ngụ ý là, những ngày tháng sung sướng của tôi đến đây là hết.
Tình hình này đúng là dở tệ.
Tại sao mình lại nói ra câu đó nhỉ?
Thật đúng là tự chuốc họa vào thân.
Nhưng dù sao Giang Yến Lâm cũng là chủ căn nhà này, lại là người chồng trên giấy tờ đăng ký kết hôn với mình, cho nên anh ấy muốn về đây ở, tôi hoàn toàn không có lập trường để từ chối.
Chán nản, tôi đưa cho anh ấy bộ quần áo mà tôi mua cho anh ấy.
Mua cho anh à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!