22.
Tôi không muốn lập tức đến nhà Giản Khâu, như vậy quá đột ngột.
Anh ấy thu xếp cho tôi ở khách sạn gần đó, trước khi đi còn bảo:
"Anh đã gọi đồ ăn giúp em rồi, em nghỉ ngơi chút đi nhé."
Sau mấy ngày di chuyển liên tục, tôi vừa nằm xuống giường đã lười không muốn nhúc nhích.
Đinh đoong…
Tiếng chuông cửa vang lên.
Tưởng là nhân viên khách sạn đưa đồ ăn đến, tôi không đề phòng, mở cửa.
Nhưng vừa nhìn thấy người đứng bên ngoài, tôi liền khựng lại.
Sau đó, tôi lập tức đưa tay đóng cửa.
Giang Tri Đình ung dung dùng một tay chặn cửa, tự nhiên bước vào phòng.
Tôi trừng mắt:
Giang…
Đã vài năm trôi qua, Giang Tri Đình vẫn thuận tay áp tôi vào tường như trước.
Nhưng giờ tôi đã không còn mong chờ Giang Tri Đình sẽ đè tôi xuống như ngày xưa.
Tôi vùng vẫy dữ dội.
"Giang Tri Đình, anh phát đi. ên gì vậy!"
Giang Tri Đình một tay siết chặt eo tôi, một tay nắm hai cổ tay tôi, dễ dàng chế trụ tôi.
Anh ấy cúi xuống, đôi mắt đen đầy áp lực, giọng nói trầm khàn như lưỡi d.a. o sắc bén.
Đừng đi.
Tim tôi hẫng một nhịp.
Tôi hiểu ngay, Giang Tri Đình đang bảo tôi đừng đến nhà Giản Khâu.
Tôi cười giễu.
Dựa vào đâu?
Giang Tri Đình đáp…
"Dựa vào việc em thích tôi."
Tôi lặng người, rồi cười lạnh:
"Giang Tri Đình, anh bị bệnh à?"
Anh ấy càng cúi sát, giọng khàn khàn:
Ừ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!