19.
Hôm đó, tôi và Thẩm Dư ôm nhau khóc.
Tôi khóc vì chuyện của tôi.
Con bé khóc vì chuyện của nó.
Con bé còn tưởng tôi đang nói về Giang Hoài, khóc còn to hơn tôi, không ngừng nói lời xin lỗi.
Tôi bật cười, rồi lại rơi vào vô tận trống rỗng.
Không ai biết rằng…
Mùa hè năm ấy, tôi từng yêu Giang Tri Đình.
Tôi kéo vali, mặc váy đỏ, đường hoàng rời khỏi quốc nội, bắt đầu hành trình đại học của mình.
Bốn năm trời, hiếm khi tôi về nước.
Nghe nói, phía cha Giang Hoài thất thế, Giang gia dần lụi tàn.
Nghe nói, Giang Tri Đình không ra tay với sản nghiệp Giang gia, chỉ lặng lẽ trở về Bắc Kinh, tiếp tục bảo vệ đế chế thương nghiệp của riêng mình.
Nghe nói, cha Giang Hoài bị bệnh nặng, muốn cậu ấy kết hôn sớm.
Ba mẹ tôi không đồng ý, chỉ cho phép đính hôn trước, chờ hai đứa đủ tuổi rồi tính tiếp.
Thẩm Dư chủ động dời ngày đính hôn đến tháng Mười, chờ tôi tốt nghiệp trở về.
Tôi bận rộn giải quyết công việc, gấp rút về nước trước lễ đính hôn hai ngày.
Tôi không ngờ..
Lại thấy Giang Tri Đình cũng xuất hiện tại buổi tiệc.
Mọi người cũng càng không ngờ rằng…
Tôi mang theo bạn trai về nước.
20.
Năm tư đại học, tôi có bạn trai.
Anh ấy tên Giản Khâu, là phú nhị đại Bắc Kinh, phong lưu phóng khoáng, ngoại hình không chê vào đâu được.
Khi Giản Khâu diện nguyên bộ vest vàng chóe xuất hiện giữa đám đông, lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt của quan khách trong buổi tiệc.
Tôi tóm cổ Giản Khâu, kéo ra ngoài cửa, ghé sát tai anh ấy thì thầm:
"Em đã bảo anh đừng mặc lòe loẹt như vậy rồi, sao anh vẫn ăn mặc như con công thế hả?"
Giản Khâu vuốt tóc mái đã vuốt keo bóng lưỡng, nháy mắt với tôi:
"Anh có lòe loẹt đâu? Nể mặt em nên anh không mặc bộ màu hồng đấy."
Tôi cạn lời, còn chưa kịp mắng anh ấy vài câu, đã cảm nhận được từ phía sau một ánh mắt đầy áp lực chiếu đến.
Tôi bỗng chốc cứng người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!