Chương 6: (Vô Đề)

17. 

Từ hôm đó, mấy ngày liền tôi không gặp Giang Tri Đình. 

Tôi không phải kiểu con gái thích dính người, hơn nữa tôi biết anh ấy rất bận. 

Tôi hỏi thăm  bố tình hình, bố nói  Giang gia hiện đang rối tung cả lên. 

Cha của Giang Tri Đình đã cho người ra tay phá hoại việc kinh doanh của anh ấy ở Bắc Kinh. 

Còn Giang Tri Đình khiến sản nghiệp của Giang ở Giang Thành lao đao, hai bên đang đấu nhau đến cá ch. ết lưới rách. 

Tôi lại dò hỏi tin tức từ Thẩm Dư, cô bé nói: 

"Bố của Giang Hoài dự định hai ngày nữa sẽ đưa cậu ấy lên Bắc Kinh làm quen với môi trường mới trước." 

Tôi bừng tỉnh. 

Cha của Giang Hoài để bảo vệ cậu ta nên muốn đưa cậu ta đi trước. 

Những sóng gió của Giang gia không hề ảnh hưởng đến Giang Hoài, thậm chí có khi cậu ta còn không hề hay biết những chuyện này. 

Nghĩ đến đây, lòng tôi nghẹn đắng. 

Tôi đau lòng vì Giang Tri Đình. 

Tôi vẫn nhắn tin duy trì liên lạc với anh ấy qua, thỉnh thoảng trêu ghẹo vài câu, anh ấy luôn bình thản trả lời.

Tôi cứ ngỡ đó là dung túng, mà không hề nhận ra có điều gì đó không đúng. 

Mãi cho đến khi quản lý hội sở gọi điện cho tôi. 

"Đại tiểu thư, lần trước cô dặn nếu Giang tiên sinh đến hội sở, tôi phải báo ngay cho cô." 

"Anh ấy hiện đang ở phòng A1, tầng ba hội sở, đã ngồi đó ba tiếng đồng hồ rồi…" 

Tôi sững sờ. 

Sau đó vội vàng lao đến. 

Khi tôi đẩy cửa bước vào… 

Trên bàn, dưới sàn la liệt vỏ chai rượu, mùi cồn nồng nặc gắt mũi. 

Vừa vào phòng, tôi đã bị sặc vài hơi. 

Giang Tri Đình… 

Tôi đưa tay định bật đèn, nhưng giữa bóng tối, cổ tay tôi bị kéo lại. 

Nhưng lần này, tôi không bị đẩy vào tường.

Mà bị kéo vào một vòng tay ấm nóng. 

Giang Tri Đình từ phía sau ôm chặt lấy tôi. 

Anh ấy gục đầu lên vai tôi, môi không yên phận rà trên cổ tôi. 

Mùi rượu trên người Giang Tri Đình nồng đến mức như thể vừa mới ngâm trong thùng rượu vớt ra. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!