Chỗ nhân sư ở rất an toàn, không có nó tự mình dẫn đường, người khác sẽ không tìm được chỗ này.
Nam Đăng không chắc nhân sư bằng lòng giữ bọn họ lại bao lâu, nói chung trốn trước vẫn khá tốt.
Suy nghĩ của cậu cũng rất đơn giản, cảm thấy Liên Dịch bị buộc tội làm chuyện xấu, chắc chắn có thể tra xét ra sự thật nhanh thôi, những thiên sư ngoài kia cũng sẽ không muốn bắt anh nữa.
Liên Dịch không từ chối: "Được."
Nam Đăng sờ sờ sườn mặt thoáng lộ vẻ tái nhợt của anh: "Anh đỡ hơn nhiều chưa?"
"Tôi không sao", Liên Dịch thấp giọng nói: "Tôi không cần uống thuốc."
Anh sợ Nam Đăng lại giống như lần trước, ban ngày ban mặt mạo hiểm ra ngoài tìm thuốc cho anh.
Thấy trạng thái của Liên Dịch đã phần nào khôi phục, Nam Đăng yên lòng hơn, muốn dẫn anh đi làm quen với hoàn cảnh một chút.
Cậu đỡ Liên Dịch đứng dậy, nhưng lại phát hiện Liên Dịch quá cao, phải khom lưng mới không đụng trúng trần nhà.
Liên Dịch chẳng nhiều lời, yên lặng sờ soạng vách tường tạo bằng dây leo, một tay được Nam Đăng dắt, chậm rãi đi ra ngoài.
Đầu thỏ và mèo đen cùng nằm ngủ trên chiếc giường thấp, nghe thấy động tĩnh thì xoay người nhìn qua, lộ ra ánh mắt khinh thường.
Chẳng qua không nhìn thấy mà thôi, chứ tên thiên sư này nào có yếu đuối như vậy.
Ra tới bên ngoài, ánh mặt trời buổi sáng vẫn chưa gay gắt, Nam Đăng đi dọc theo mép sân, dẫn Liên Dịch đến sân lớn bên cạnh.
Chính giữa sân có một cái cây lớn nhất, tán cây dày rộng như một chiếc dù khổng lồ, đứng dưới tàng cây rất mát mẻ.
"Chỗ này cũng không thể nhìn", Nam Đăng đặt tay Liên Dịch lên thân cây, "Nhưng có thể chạm."
Chỗ nhân sư trú ngụ, quả thực giống như chốn bồng lai tiên cảnh, hồ nước cách đó không xa trong veo thấy đáy, nhân sư từng làm mẫu cho Nam Đăng, có thể tắm rửa ở bên trong, nhưng không được tùy tiện bắt cá.
Liên Dịch cũng chẳng hứng thú với những thứ này cho lắm, anh thu tay lại: "Nam Đăng."
Nam Đăng nắm lấy anh: "Tôi ở đây nè."
"Em nói", Liên Dịch cảm nhận được hơi mát nhè nhè trong tay, "Em cũng muốn tới tìm tôi à?"
Nam Đăng gật đầu, lại nghĩ tới Liên Dịch không nhìn thấy được, thế là "Ưm" một tiếng.
"Tôi thật sự không còn giận nữa", cậu mềm yếu mà nói: "Sau này anh đừng gạt tôi nữa nhé."
Sống chung lâu như vậy, Liên Dịch ở trong lòng cậu trở nên ngày càng quan trọng, chỉ bởi vì chuyện giấu diếm thân phận này, Nam Đăng vẫn không nhẫn tâm được.
Cậu vẫn tin tưởng Liên Dịch như cũ, thích ở cùng với anh.
Về phần cái khác...... có lẽ bởi vì vốn quỷ hồn chẳng có bao nhiêu thân thiện đối với đồng loại, sau này Liên Dịch bắt quỷ như thường, Nam Đăng cũng sẽ không gây trở ngại cho anh.
"Không đâu."
Liên Dịch cúi đầu, thanh âm nói chuyện rất nhẹ: "Tôi muốn ôm em."
Hai mắt anh không nhìn thấy, chưa bao giờ hy vọng Nam Đăng biến thành người như hiện tại, chạm vào quỷ thể cứ luôn có cảm giác không chân thực.
Nam Đăng không biết suy nghĩ trong lòng Liên Dịch, còn tưởng là một cái ôm đơn thuần.
Cậu chủ động vươn tay, ôm chặt hai bên hông Liên Dịch, dựa vào ngực anh: "Còn có...... tối qua trước khi tôi tìm anh, tôi đã gặp một thiên sư."
Giọng điệu Liên Dịch đột nhiên trầm hẳn xuống: "Là ai?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!