Chương 26: (Vô Đề)

Tội danh

Một giấc này Nam Đăng ngủ cũng không an ổn lắm, sáu giờ sáng đã tỉnh dậy một lần.

Cậu mở mắt, vô thức tìm kiếm Liên Dịch, ngay sau đó liền trông thấy Liên Dịch nằm bên cạnh mình.

Tư thế của hai người gần như là không thay đổi gì mấy, Nam Đăng dựa vào lồ ng ngực anh, một tay nắm chặt anh.

Cậu vừa động đậy, Liên Dịch cũng tỉnh lại, cúi đầu nhìn qua cậu: "Em đói à?"

"Không có ạ......" Tóc trước trán Nam Đăng cọ vào cằm Liên Dịch, nắm lấy bàn tay khô ráo ấm áp của anh.

Lòng bàn tay Liên Dịch thô ráp, có mấy vết chai, sờ vào rất cứng.

Nam Đăng thoáng thấy một cái áo khoác đen vắt ở đuôi giường, chần chừ nói: "Công việc của anh, vì sao cứ phải đi vào buổi tối vậy......"

Công việc của Liên Dịch chắc là khá nhàn hạ, nhưng cứ phải ra ngoài vào ban đêm, người dân bây giờ đều rất sợ quỷ, trời còn chưa tối đã khóa chặt cửa.

Nếu như anh...... vậy cũng không đúng, thiên sư phải bắt quỷ khắp nơi, cũng không thể rảnh như vậy.

Trong lòng Nam Đăng lại có nghi vấn, nhiều hơn vẫn là lo lắng cho Liên Dịch.

Dù sao buổi tối không an toàn như vậy, không thể đổi sang công tác ban ngày sao?

"Đợi rời khỏi đây", Liên Dịch thấp giọng nói: "Tôi sẽ đổi việc."

Mấy năm nay anh cũng tích góp được một ít tiền, hoàn toàn đủ để duy trì cuộc sống.

Mặc dù còn chưa giải được cấm chế, nhưng anh cũng không lo lắng lắm, Trác Thanh đã bị đầu thỏ ăn vào, cho dù cấm chế phát tác, sau khi anh chết cũng có tự tin chạy thoát khỏi Tháp Nghiệp chướng.

Đến lúc đó hy vọng Nam Đăng sẽ không sợ hãi, bất kể anh là thiên sư, hay là oán hồn tử vong, anh đều có thể bảo vệ cậu.

Nam Đăng ngửa mặt lên, nhìn chằm chằm Liên Dịch một hồi, cảm thấy có lẽ anh lại có bí mật giấu mình.

"Vậy khi nào chúng ta đi ạ?" Cậu truy hỏi.

Đồ cần để ra ngoài vào ban ngày đều đã chuẩn bị xong, địa điểm cũng do Nam Đăng chọn, nhìn từ trên bản đồ, khoảng cách còn rất xa.

"Ngày mai."

Nam Đăng khẽ mở to hai mắt: "Nhanh vậy ạ......"

Cậu còn chưa thể thích ứng hoàn toàn với ánh mặt trời, có chút lo lắng, nói: "Lỡ đâu ở trên đường...... tôi biến lại thành quỷ thì phải làm sao?"

Đến bây giờ, Nam Đăng vẫn chưa rõ ràng nguyên nhân mình biến thành người.

Mặc dù cậu có Liên Dịch che chở, mỗi ngày có ăn có mặc chẳng cần quan tâm gì cả, nhưng nếu phải ra cửa, thì không thể không lo lắng đến một vài vấn đề.

Có thể đến chỗ khác chơi, Nam Đăng rất vui, cũng rất thấp thỏm.

"Đừng sợ, có tôi đây rồi."

Đương nhiên Liên Dịch cũng đã nghĩ đến tình huống này, anh chuẩn bị đầy đủ, nhất định phải dẫn Nam Đăng đi.

Nam Đăng lại hỏi: "Thỏ con thì sao ạ?"

Đầu thỏ nghe thấy cậu kêu mình, nhảy qua sáp lại.

Liên Dịch nói: "Dẫn theo luôn, tôi chuẩn bị thùng rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!