Ăn sạch bách
Nam Đăng tin tưởng Liên Dịch nhất, đó là vì ở chung với anh lâu như vậy rồi, tuy cậu đơn thuần và thiếu vốn sống, nhưng cũng không có nghĩa là chẳng hiểu cái gì.
Cậu buông Liên Dịch ra, hai tay giấu ở sau lưng, đợi anh giải thích.
Lúc này đầu thỏ cũng ngửi được một chút hương vị đồ ăn, vòng quanh dưới chân Liên Dịch, muốn vòi ăn với anh.
Bây giờ Liên Dịch chẳng thèm đếm xỉa tới đầu thỏ, anh im lặng chốc lát: "Tôi có mắt âm dương, có thể nhìn thấy quỷ hồn."
Anh từng nghĩ tới việc tìm một cơ hội thích hợp để bộc trực, cũng từng nghĩ hay là cứ giấu nhẹm đi, đến tận khi anh giải ra được cấm chế trên người, thoát khỏi nội viện không làm thiên sư nữa.
Lá gan của Nam Đăng nhỏ như vậy, bộ dạng run lẩy bẩy trốn trong tủ quần áo trước đây anh hãy còn nhớ rõ ràng.
Nếu Nam Đăng biết được thân phận của anh, có lẽ sẽ không đến gần anh nữa, anh sẽ lại lẻ loi một mình.
"Mắt âm dương?" Nam Đăng nghi hoặc, "Có phải là...... mắt của anh khác với người ta không?"
Mắt trái Liên Dịch bị thương, sau này từng trải qua cải tạo, Nam Đăng tự nhiên mà nghĩ tới điểm này.
"Phải", Liên Dịch thuận theo lời của cậu đáp lại, "Là vì nguyên nhân này."
Hầu kết của anh cuộn lên cuộn xuống, thần kinh căng thẳng thoáng buông lỏng.
Nam Đăng lại hỏi: "Vậy anh...... anh có thể thấy tôi từ lâu rồi."
Cậu có phần không vui cho lắm, lông mi rũ xuống lay động: "Anh còn nói, là vì nhận đồ của tôi."
Đặc biệt là cậu còn lặng lẽ cắn Liên Dịch nữa, tuy rằng không thể thành công.
Cho nên ngay từ đầu Liên Dịch đã có thể nhìn thấy cậu, nhưng lại giả bộ không biết cái gì.
Liên Dịch lại im lặng, lần này không viện cớ được nữa, đành nói thật: "Tôi không muốn dọa em chạy."
Nếu anh không giả bộ một chút, chỉ e Nam Đăng sẽ không tới gần anh lần thứ hai.
Nam Đăng nghe thấy lời anh nói, ngẩng đầu lên nhìn anh một hồi.
Ngoại trừ một chút không vui vì bị lừa ra, kỳ thực Nam Đăng vẫn có chút chột dạ, dẫu sao cậu cũng từng coi Liên Dịch như đồ ăn, muốn nuốt sinh hồn của anh.
Kết quả cắn không nổi, cộng thêm bị Liên Dịch phát hiện, sợ anh sẽ kêu thiên sư tới bắt mình.
Sau nữa, Liên Dịch đối xử với cậu quả thực rất không tệ, thái độ căn bản chẳng hề giống người bình thường nên có với quỷ hồn, Nam Đăng cũng ngày càng thích tới gần anh hơn.
Nếu đúng như lời Liên Dịch nói, chút che giấu này hình như cũng không sao cả, khoảng thời gian ở bên cạnh Liên Dịch, là lúc Nam Đăng an toàn nhất thả lỏng nhất.
Chẳng qua điều này cũng khiến cậu ý thức được, cái người Liên Dịch này dù tốt đi chẳng nữa, cũng không đơn thuần thoạt như bề ngoài, anh cũng có lòng riêng, có bí mật cất giấu không muốn nói ra.
Người sống quả nhiên là sinh vật phức tạp nhất, Nam Đăng thầm nghĩ, quỷ hồn chẳng cần suy xét quá nhiều, cũng không giống đầu thỏ, chỉ cần lấp đầy bụng là đủ.
Cậu đứng tại chỗ, nhỏ giọng nói: "Được rồi......"
Không vui thì không vui, Nam Đăng vẫn còn chưa tới nỗi tức giận, nghe lời giải thích của Liên Dịch có thể chấp nhận được.
Liên Dịch tới gần cậu nửa bước, vươn tay vô thức muốn nắm lấy Nam Đăng, nhưng hiện giờ Nam đăng không có thực thể, chẳng thể chạm vào chân chính.
Bấy giờ, cơ thể của Nam Đăng bỗng chợt sáng chợt tối, thay đổi giữa hai loại trạng thái, một lát sau thì ổn định lại.
Nam Đăng lại biến thành người, ngửa đầu hô hấp dồn dập.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!