Phòng ngủ cũng có sô pha nhỏ, Nam Đăng quấn khăn lông dày ngồi bên trên.
Liên Dịch đang sấy tóc cho cậu, mở mức gió ấm áp nhất, tỉ mỉ sấy khô từng sợi tóc.
Trước đây anh chưa từng làm mấy chuyện tương tự thế này, động tác cực kỳ cẩn thận, tốn cũng khá nhiều thời gian.
Nam Đăng ngáp một cái, gục đầu ngã lên người Liên Dịch.
Đợi cuối cùng tóc cũng được sấy khô, Liên Dịch đưa một bộ đồ ngủ mới cho Nam Đăng.
"Em tự mặc vào." Anh bỏ lại một câu, rồi xoay người rời khỏi.
Quần áo là đồ màu trắng mới mua, đã được giặt sạch hong khô trước, có cả qu@n lót, là kích cỡ phù hợp với Nam Đăng.
Nam Đăng bỗng biến thành người, Liên Dịch cũng chẳng mảy may có sự chuẩn bị, anh đã cân nhắc chu toàn hết sức rồi.
Nam Đăng thay đồ ngủ xong, đầu thỏ nhảy vào nhìn cậu.
Sau khi biến thành người, đầu thỏ vẫn là trạng thái hồn thể như cũ, nhưng Nam Đăng vẫn có thể chạm vào nó bình thường giống trước đây.
Cậu ôm đầu thỏ lên, sờ vào cái lỗ tai lông xù: "Thỏ con, mày còn nhận ra tao không?"
Sau khi nỗi sợ hãi ban đầu qua đi, cả một ngày tiếp theo, Nam Đăng gần như là trải qua trong sự hưng phấn và khám phá, chẳng có thời gian trống để ý tới đầu thỏ.
Đầu thỏ cọ cọ lòng bàn tay cậu, cũng không bởi vì hình thái của Nam Đăng thay đổi mà xa lánh.
Nam Đăng sờ sờ vạt áo: "Áo không có túi......! sau này phải tìm cái túi để đựng mày mới được."
Đầu thỏ chớp mắt, ợ một cái, phun ra một hộp thuốc.
"Rốt cuộc mày đã ăn bao nhiêu hả?"
Nam Đăng ngây người một lát, bưng đầu thỏ lên lắc lắc cơ thể nó.
Đầu thỏ há to miệng, quả nhiên lại phun ra thêm mấy hộp thuốc.
Nó thè thè đầu lưỡi, tỏ vẻ giờ hết rồi đó.
Nam Đăng thu gom hộp thuốc trên mặt đất, rời khỏi phòng ngủ đi tìm Liên Dịch.
Liên Dịch ở phòng khách, ti vi không bật, phòng khách trống rỗng rất yên tĩnh.
Anh ngồi một bên sô pha, hình như đang thất thần.
Nam Đăng xỏ dép mới đến phòng khách, quen thói mà nhào vào trong ngực anh.
Liên Dịch ôm lấy cậu, ngay sau đó lại đè bả vai cậu lại, từ từ đẩy cậu ra.
Nam Đăng nhận thấy được động tác của anh, mờ mịt nhìn về phía anh.
"Bây giờ em không phải là quỷ", Liên Dịch thấp giọng nói, "Sau này không thể tùy ý như vậy."
Tùy ý như vậy? Là chỉ hành động mới ban nãy của mình sao?
Nam Đăng bối rối: "Tại sao không thể ạ?"
Trước đây lúc cậu là quỷ, Liên Dịch chưa từng kháng cự cậu, bất kỳ thời điểm nào cũng không.
Bây giờ cậu biến thành người rồi, trái lại không thể giống như trước nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!