"Tôi sắp chết rồi có phải không?"
Bàn tay trước mặt khô ráo ấm áp, không giống với cảm giác chạm vào trước đây.
Nhưng hơi thở này Nam Đăng vô cùng quen thuộc, cậu trốn trong tủ quần áo một hồi, cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút.
Cậu như tóm lấy cọng rơm cứu mạng, chui ra khỏi tủ quần áo nhào vào trong ngực Liên Dịch.
"Tôi! ! hình như tôi lạ lắm", Nam Đăng bất an nói, "Tôi có thể chạm vào anh không?"
Liên Dịch ôm chặt cậu, giơ tay vén tóc trên trán cậu ra: "Có thể.
"
Nam Đăng có nhịp đập, đang hít thở, nhiệt độ cơ thể tuy vẫn thiên về thấp, nhưng cũng ở trong phạm vi của người bình thường.
Cậu không phải là trạng thái quỷ hồn nữa.
Nam Đăng rất sợ, ôm siết lấy Liên Dịch nói bằng giọng nghèn nghẹn: "Tại sao! ! tôi sắp chết rồi có phải không?"
"Cậu sẽ không chết", Liên Dịch thấp giọng trấn an, "Đừng lo, có tôi đây rồi.
"
Buổi sáng anh hôn mê bởi vì cấm chế phát tác, không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Quỷ hồn biến thành người sống, loại chuyện này quả thực mới nghe lần đầu.
Trái lại rất lâu trước đây từng có tà thuật đem hồn thể khóa trong xác chết, luyện chế thành cương thi, nhưng thoạt nhìn Nam Đăng cũng không phải.
Liên Dịch vuốt v e sợi tóc mềm mại của Nam Đăng, ôm ngang lưng cậu bế từ dưới mặt đất lên.
Trước kia chỉ có Nam Đăng chủ động ôm lấy Liên Dịch, đó giờ chưa từng thể nghiệm được người ta ôm lên, Nam Đăng khẩn trương không thôi, víu chặt cổ Liên Dịch sợ mình té xuống.
Bên cạnh giường và trên mặt đất rơi lả tả rất nhiều hộp thuốc, đủ loại công dụng, thoạt nhìn mới toanh.
Có một hộp thuốc hạ sốt đã bị mở ra, còn có một cái ly trống không và muỗng, một chai nước bùa rỗng, bày cùng nhau trên ngăn tủ ở đầu giường.
Liên Dịch rất chắc chắn, chỗ của anh không có mấy thứ này.
Đầu thỏ ở dưới chân Liên Dịch, ngửa đầu nhìn bọn họ, khụ khụ hai tiếng, phun từ trong miệng ra một hộp thuốc.
Liên Dịch tạm thời không rảnh quan tâm đ ến những thứ này, đẩy hộp thuốc ra rồi đặt Nam Đăng lên giường.
Anh kiểm tra cẩn thận cho Nam Đăng, hô hấp, đồng tử, làn da, cơ thể cậu nhìn như hoàn toàn bình thường.
Hơn nữa da của Nam Đăng trắng nõn mềm mịn, y như trẻ con mới sinh, trên người vẫn mặc nguyên bộ quần áo của hồn thể.
Nam Đăng nắm chặt vạt áo của Liên Dịch: "Tim tôi đập nhanh lắm! ! "
Làm quỷ lâu như vậy, đột nhiên thay đổi, cậu vẫn chưa thể thích ứng hoàn toàn, Liên Dịch trước mặt là nơi nương tựa duy nhất.
Cậu sở hữu cơ thể chân chính, ngũ quan vẫn tinh xảo xinh đẹp như trước đây, đuôi mắt bởi vì căng thẳng quá độ mà hơi phiếm hồng.
Liên Dịch tiếp tục trấn an cậu: "Tôi cũng vậy.
"
"Thật ạ?" Nam Đăng nghiêng đầu áp vào nơi lồ ng ngực của Liên Dịch cẩn thận lắng nghe, một bên sờ s0ạng, lại mò lên trên cổ và cằm của Liên Dịch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!