Chương 19: (Vô Đề)

Sở hữu thực thể

Nam Đăng trơ mắt nhìn Liên Dịch ngã xuống, sốt ruột lại chẳng biết làm sao.

Khoảng vài giây, màu môi Liên Dịch biến tím, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng lên.

Đầu thỏ nhảy lên giường, cẩn thận quan sát anh, lại hung hăng cắn một miếng vào ngón tay anh.

Nam Đăng vội vàng đẩy nó ra: "Thỏ con không được ăn!"

Ngón tay hoàn toàn lành lặn, đầu thỏ không thể cắn thủng làn da, run run lỗ tai lùi về góc giường.

Ban đầu Nam Đăng tưởng rằng vết thương trên tay Liên Dịch vẫn chưa tốt, cẩn thận cuộn ống tay áo anh lên lại phát hiện băng gạc không hề rướm máu.

Lúc này cậu càng không biết nên làm cái gì, phản ứng đầu tiên là có phải cậu ăn nhiều sinh hồn của Liên Dịch quá rồi không, mới khiến anh bị hôn mê.

Cậu không có thời gian suy nghĩ nhiều, đi đến phòng tắm dùng khăn lông thấm nước lạnh, quay lại lau mặt hạ nhiệt độ cho Liên Dịch.

Dù đang trong cơn mê man, đầu lông mày của Liên Dịch vẫn nhíu chặt, hô hấp không quá thông thuận.

Bàn tay Nam Đăng run rẩy, lại cởi cúc ở cổ áo giúp anh, chẳng biết là có tác dụng hay không.

Cậu ngồi bên cạnh Liên Dịch, mờ mịt lại thất thố ôm đầu gối.

Hết thảy xảy ra quá đột ngột, ban nãy Liên Dịch vẫn còn tốt lắm, phải nói là trước đó vẫn luôn khỏe mạnh.

Tối qua anh về, cũng chẳng thấy bị thương hay không thoải mái chỗ nào, còn đi nghỉ ngơi từ sớm.

Hình như đầu thỏ cảm nhận được tâm tình của Nam Đăng, nó tới bên cạnh cậu.

Nam Đăng ôm lấy đầu thỏ, giọng nói nghe vào như sắp khóc: "Sao bây giờ......"

Ở chung lâu như vậy, cậu không hề hy vọng Liên Dịch xảy ra chuyện.

Nam Đăng cố gắng hồi tưởng khoảng thời gian từng xem ti vi này, chắc chắn Liên Dịch bị bệnh rồi, phải uống thuốc mới được.

Cậu lập tức đứng dậy, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.

Phòng ngủ, phòng sách, phòng khách, thậm chí ngay cả phòng bếp và phòng tắm Nam Đăng cũng lật tung một lượt, chẳng phát hiện bất kỳ thứ gì trông giống thuốc cả.

Còn có một vài ngăn kéo bị khóa, Nam Đăng không cách nào mở ra.

Thứ duy nhất có phần dùng được là di động của Liên Dịch, Nam Đăng không mở khóa được, thử gọi một cuộc điện thoại khẩn cấp.

Nhưng cậu là hồn thể, đặc biệt bây giờ còn là ban ngày, đầu bên kia điện thoại không nghe thấy giọng của cậu, tưởng là trò đùa dai của ai, a lô mấy tiếng thì cúp máy.

Nam Đăng không còn cách nào khác, quay lại bên cạnh Liên Dịch, nhìn dáng vẻ chẳng có tí chuyển biến tốt nào của anh, trong lòng càng lúc càng khó chịu.

Nếu là vì sinh hồn hao tổn......! vậy có phải nên uống nước bùa hay không?

Cậu đi đến trước cửa sổ, khẽ kéo rèm cửa ra một chút.

Bây giờ là sáng sớm, ánh mặt trời chưa đủ mạnh, Nam Đăng cố lấy cam đảm thò tay ra, đầu ngón tay nửa trong suốt bại lộ dưới ánh sáng.

Hơi bỏng rát, hình như không đau lắm, so với trong tưởng tượng vẫn có thể chịu được.

Nam Đăng không muốn chờ đợi như vậy, cậu phải nghĩ thêm cách.

Cậu hạ quyết tâm, bưng đầu thỏ lên đặt cạnh giường, nghiêm túc nói: "Mày ở trong nhà đợi tao, tao sẽ về nhanh thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!