Chương 18: (Vô Đề)

Ảo giác

Người bên ngoài đã đi rồi, trong lòng Nam Đăng vẫn có chút không yên.

Hình như đây là người đầu tiên tới chỗ này tìm Liên Dịch, hơn nữa rõ ràng còn quen biết anh.

Thế nhưng Liên Dịch thẳng thừng kêu anh ta cút đi, vả lại còn thật sự nghe lời như vậy! !

Liên Dịch im lặng chốc lát: "Người râu ria không quan trọng.

"

Nam Đăng nghe ra một chút qua loa lấy lệ trong lời nói này, cậu nhìn chằm chằm Liên Dịch một hồi, buông ống tay áo anh ra: "Vì sao hồi nãy anh ta gọi anh là Liên! ! "

Liên cái gì ấy nhỉ? Thanh âm đó im bặt, Nam Đăng đang khẩn trương bởi vì có người lạ đến, nên không sao nghe rõ, nhưng chắc chắn không phải hai chữ Liên Dịch này.

"Là xưng hô lúc làm việc", Liên Dịch giải thích, "Cậu ta là cấp dưới của tôi.

"

Nam Đăng hơi mở to hai mắt: "Hóa ra anh còn có công việc! ! "

Liên Dịch rất ít khi ra ngoài, thỉnh thoảng ban ngày Nam Đăng đang ngủ, cũng không biết anh ở trong nhà làm cái gì.

Liên Dịch "Ừm" một tiếng, nâng tay cởi chiếc cúc còn lại của áo khoác ngoài, lộ ra áo tay ngắn màu trắng bên trong.

Nam Đăng truy hỏi: "Vậy tối nay anh đi làm việc ạ?"

"Đi xử lý chút chuyện thôi", Liên Dịch tiến lên nửa bước, khom lưng cách Nam Đăng gần hơn, "Bị dọa à?"

Anh vào thời điểm này, chẳng hề giống với dáng vẻ kêu người ta cút đi ban nãy, tiếng nói chuyện vừa thấp vừa nhẹ.

Nam Đăng khẽ ngửi được mùi hương của sinh hồn trên cơ thể anh, nhịn không được vươn tay ôm anh: "Không có đâu.

"

Hơi nước lạnh lẽo lại tới gần, Liên Dịch thoáng nhắm mắt, hỏi: "Trước khi tôi về, có người nào tới đây hay không?"

Nam Đăng ôm cổ anh, trong nháy mắt dường như có xúc cảm nhẵn nhụi mềm mại sượt qua da.

Chỉ là xúc cảm này lướt qua giây lát, giống như một loại ảo giác vậy.

Nam Đăng lắc lắc đầu: "Không có, tôi vẫn luôn ở trong nhà.

"

Trận pháp bên trong bình yên vô sự, người của Cốc Hư chỉ phá được một cái ngoài cùng.

Cũng may Nam Đăng không rời khỏi nhà hoặc kéo rèm cửa sổ ra, bằng không có lẽ sẽ bị thiên sư bên ngoài trông thấy.

Tối nay anh ra ngoài vẫn quá vội vàng, nếu sớm biết Cốc Hư nóng nảy như vậy, căn bản anh sẽ không rời đi nửa bước.

Liên Dịch giương mắt, nhìn về phía đầu thỏ trên sô pha.

Sự xuất hiện của Uế Thủ rất đúng lúc, giúp anh một đại ân.

Nếu nhớ không lầm, vị Thần Hỗn Độn này đã mất tích gần hai mươi năm, nhưng đêm nay bỗng dưng lại xuất hiện.

Liên Dịch không chứng kiến cảnh tượng lúc ấy, nhưng nghe ra được từ trong lời nói của Lâm Cửu, người của Cốc Hư tổn thất nghiêm trọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!