Chương 11: (Vô Đề)

Điềm báo của Thần Núi

Liên Dịch lời ít ý nhiều: "Có việc."

Anh cởi áo khoác, lộ ra vết thương trên cánh tay, vết máu nhuộm đỏ băng gạc quấn quanh cả một mảng lớn, rõ ràng không có chuyển biến tốt.

Nam Đăng cúi đầu nhìn thấy, lo lắng nói: "Anh không đi khám bác sĩ sao?"

Cái từ bác sĩ này, là cậu học được ở trong ti vi.

Liên Dịch chẳng mảy may để ý, thuốc hai ngày nay anh đều lười dùng, chỉ tùy tiện thay đổi băng gạc, miệng vết thương không phải do đồ vật bình thường gây ra, cũng vẫn luôn không có lành lại.

Anh nâng con ngươi trông thấy ánh mắt lo lắng của Nam Đăng, dường như còn mang chút đau lòng.

Lần trước Nam Đăng nhìn thấy vết thương trên tay anh, vẻ mặt cũng như vậy.

Rõ ràng cậu là một con quỷ, lại có lòng đồng cảm.

Từ khi bị dẫn về nội viện thiên sư, người bên cạnh Liên Dịch chỉ có một mình Trác Thanh, mà nếu Trác Thanh còn ở đây, sợ là sẽ ước gì anh chết sớm một chút, chẳng mảy may đếm xỉa tình thầy trò gần hai mươi năm.

Liên Dịch thấp giọng nói: "Không cần."

Anh rời khỏi phòng khách, đi một mạch đến phòng sách, Nam Đăng đứng tại chỗ do dự chốc lát, rồi xoay đầu nhìn chiếc áo khoác trên tủ thấp, sau đó đi qua.

Cửa phòng sách không đóng, giống như cố ý giữ lại cho Nam Đăng, Liên Dịch ngồi bên trong, lấy ra một lọ thuốc bột màu trắng và băng gạc mới.

Nam Đăng tiến vào, ngồi xổm một bên tò mò nhìn động tác của anh.

Liên Dịch tháo băng, một lớp máu trong cùng và phần đóng vảy dính vào với nhau, lúc kéo xuống miệng vết thương lập tức rướm ra nhiều máu tươi hơn, trong không khí tràn ngập mùi rỉ sắt.

Lông mi Nam Đăng run lên, vô thức bảo vệ cánh tay của bản thân, ngẩng đầu nhìn thấy trên mặt Liên Dịch không có một chút biểu cảm.

Cậu nhẹ giọng hỏi: "Anh không đau sao?"

Liên Dịch chẳng trả lời, dùng vải xô lau chùi máu, rải thuốc bột lên, băng lại một lần nữa.

Tay phải anh hơi nắm, mu bàn tay lộ ra từng đường từng đường gân xanh, nghĩ tới miệng vết thương sâu như vậy, hiển nhiên không thể không có một chút cảm giác nào.

Nam Đăng nhìn mà đau lòng thêm, đầu ngón tay nửa trong suốt khẽ vịn vào bàn tay Liên Dịch, thử như này để an ủi anh.

Cậu không lưu lại quá lâu, thu tay về rất nhanh.

Liên Dịch dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, tầm mắt của Nam Đăng lại bị chỗ khác thu hút.

Cậu vẫn chưa quan sát kỹ lưỡng căn phòng sách này, lúc trước tới, chỉ lia mắt qua loa ở cửa.

Bố trí phòng sách giống với chỉnh thể cả căn nhà, chẳng có bao nhiêu đồ trang trí, trên giá sách cạnh tường bày lác đác mấy cuốn sách.

Nam Đăng lấy ra một cuốn dày nhất, quỷ thể trầy trật ôm lấy, giở ra một trang.

Chẳng biết khi nào Liên Dịch đã tới cạnh cậu: "Biết chữ không?"

Lòng hiếu kì của Nam Đăng rất lớn, không giống quỷ hồn bình thường, trái lại giống con mèo nhỏ vừa sinh ra chưa bao lâu.

Cậu khuyết thiếu một phần tri thức của người bình thường, không biết mở ti vi, nhưng ngộ tính không tệ, cũng rất lanh lợi, sức lực yếu như vậy, ở bên ngoài vẫn chưa bị thiên sư bắt được.

Nam Đăng lắc lắc đầu, nhìn hàng chữ vuông chỉnh tề, lại cảm thấy hình như mình biết.

Cậu tới gần nhìn kỹ, chần chờ đọc ra: "Mười......! mười hai phép đuổi......! quỷ......"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!