Chương 10: (Vô Đề)

Đã là bạn bè rồi

Nhắc tới Vụ quỷ, lòng Nam Đăng vẫn còn khiếp sợ, không tự chủ mà ôm chặt đầu thỏ.

"Tôi chỉ mới gặp gã hai lần, nhìn không rõ mặt gã......"

Cậu miêu tả đại khái dáng vẻ thoạt trông của Vụ quỷ một chút, còn có quá trình xảy ra trước sau hai lần gặp phải gã.

"Mảnh giấy màu đen?"

Liên Dịch lập tức nghe ra chỗ bất thường từ trong lời nói của Nam Đăng, lợi dụng cách thức nào đó để khống chế đồng loại, đây hẳn là chuyện quỷ không thể làm được.

Mấy lần trước anh chưa bao giờ chú ý kỹ tới đầu thỏ, không thấy được ấn ký gì đó trên tai nó.

Hoặc có lẽ sự lý giải của Nam Đăng hữu hạn, miêu tả có độ lệch với sự thật.

Liên Dịch không truy hỏi, yên lặng lắng nghe.

"Ban đầu tôi trú ở một công viên trò chơi", Nam Đăng nhớ tới những việc từng trải sớm hơn trước đó, giọng điệu ngày càng suy sụp và sợ sệt, "Sau đấy có mấy thiên sư tới, bắt đi rất nhiều quỷ, tôi nhớ còn có một thiên sư trông rất lợi hại, anh ta trực tiếp thiêu......! chết một con quỷ."

Đêm đó Nam Đăng trốn trong góc, không dám nhìn cũng chẳng dám nghe, tiếng kêu thảm thiết lúc con quỷ kia bị đốt cháy vẫn còn truyền vào trong tai cậu như cũ.

Công viên trò chơi? Quỷ bị thiêu chết ngay tại trận?

Cái miêu tả này cực kỳ quen thuộc, đích thị là hành vi của bản thân Liên Dịch.

Vẻ mặt anh khẽ thay đổi, đôi mắt rũ xuống lộ ra mấy phần ôn hòa: "Đừng sợ."

Trong lòng Nam Đăng ấm áp, lại cọ tới bên cạnh Liên Dịch: "Giờ tôi không sợ nữa......"

Cộng thêm cả những ngày tháng bị nhốt ở trong tháp, tối nay là lần đầu tiên cậu nói nhiều như vậy.

Cậu sợ những đồng loại diện mạo dọa người lại hung ác đó, sợ thiên sư bắt quỷ khắp nơi, không gặp được mấy người sống có thể tiếp cận bình thường.

Liên Dịch là ngoại lệ, biết đâu......! bọn họ có thể làm bạn bè.

Hơn nữa cơ thể người sống ấm áp, mấy lần trước tới, Nam Đăng cứ thích đến gần Liên Dịch, bây giờ có thể được anh nhìn thấy cũng giống vậy.

Tóc Liên Dịch còn ẩm ướt, ngọn tóc sắp rơi xuống một giọt nước, Nam Đăng nhịn không được thò tay chạm chạm.

Bọt nước cảm nhận được sự đụng chạm cực kỳ yếu ớt của quỷ thể, khẽ dao động rơi xuống, vỡ tan trên tay áo Liên Dịch.

Lúc Nam Đăng vươn tay, phát hiện Liên Dịch không né tránh một chút nào.

Cậu thu tay về, lại chạm chạm vào đầu gối Liên Dịch: "Tôi vẫn chưa biết tên của anh đó."

"Liên Dịch."

Anh không nói là chữ nào, Nam Đăng gật đầu lặng lẽ ghi nhớ, lại ngoan ngoãn dò hỏi: "Anh muốn đi ngủ sao?"

Đã rất muộn rồi, ước chừng qua hai ba tiếng nữa, trời sẽ sáng.

"Không", Liên Dịch hỏi ngược lại cậu, "Muốn xem ti vi à?"

Hai mắt Nam Đăng hơi sáng, gật gật đầu.

"Đi đi."

Nam Đăng vui vẻ đến phòng khách, chưa được bao lâu lại vòng trở về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!