Chương 97: Ngoại truyện về Ngô Văn và Cải Chíp Nhỏ (13)

Rượu không làm người say mà con người tự làm mình say. Trên thực tế, Cải Chíp Nhỏ uống không nhiều, nhưng cô vẫn cứ bay bổng, có một cảm giác kỳ diệu như vừa vượt qua thiên kiếp, lập tức bay lên mây vậy.

Đổng Lập Đông tìm được Cải Chíp Nhỏ, đẩy cốc bia cô chưa uống hết ra. Cô ghé người vào quầy bar, đan tay chéo gối cằm lên, liếc mắt nhìn anh ta cười.     

Đổng Lập Đông chau mày nhìn cô, "Cô làm sao vậy?".

Cô rủ mắt, miệng phụng phịu như muốn khóc. 

Dáng vẻ đáng thương của cô khiến người ta đau lòng xiết bao. Đổng Lập Đông nhìn cô mà khó chịu, không dằn được lòng, hỏi, "Có phải vì Ngô Văn không?".

Cải Chíp Nhỏ nhìn anh ta bằng ánh mắt ngạc nhiên, "Anh biết à?".

Đổng Lập Đông thầm nghĩ, sao tôi có thể không biết, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra. Anh ta thở dài.

Cải Chíp Nhỏ không khống chế được ý muốn dốc bầu tâm sự đang dâng trào mãnh liệt trong lòng mình, nên cô đã kể cho anh ta nghe một chút.  Đổng Lập Đông im lặng lắng nghe không nói nhiều, đằng nào thì  Cải Chíp Nhỏ cũng không trông mong anh ta nói gì, cô chỉ hy vọng có người nghe cô nói.

Đợi cô kể xong, Đổng Lập Đông nói, "Anh ta không thích cô".

"Ồ", Cải Chíp Nhỏ có chút đau lòng.

Đổng Lập Đông tưởng cô không tin, giải thích, "Nếu anh ta thích cô, anh ta nhất định không nỡ làm cô buồn".

Lời nói này quá chí lý, Cải Chíp Nhỏ gật đầu, vẻ mặt châm biếm, "Anh ấy như mèo vờn chuột vậy, chọc tôi chơi, những điều này tôi biết. Hừ hừ, ngày mai tôi sẽ không thích anh ta nữa"

Đổng Lập Đông nghiêm túc nhìn cô, "Cô biết đấy, tôi luôn không nỡ làm cô buồn".

Bỗng dưng lại được tỏ tình, Cải Chíp Nhỏ không biết phải làm thế nào. Thực ra, cô từng nghĩ sẽ tiếp nhận Đổng Lập Đông, nhưng tình cảm không do con người quyết định, cô không làm được. Cô lắc đầu, "Xin lỗi, anh... anh thực ra rất tốt".

Đổng Lập Đông cười khổ, "Cô muốn phát bằng chứng nhận người tốt cho tôi đấy hả?".

"Tôi không có ý đó. Anh có lẽ không biết, tôi từng cố gắng thích anh, kết quả là uổng công. Có lẽ anh cũng không biết, tôi từng muốn liều lĩnh ở bên anh, người một nơi, lòng dạ một nẻo. Nhưng anh càng thích tôi, tôi càng không có cách nào lừa gạt anh, làm tổn thương anh. Sao tôi có thể làm anh tổn thương chứ? Rõ ràng trong lòng có người khác, lại ở bên anh, điều này không công bằng cho anh."

"Nếu cô đã nói ra những lời này, thì không coi là lừa gạt tôi. Thái Vy, tôi cho rằng, cô thật sự có thể thử qua lại với tôi, ý của tôi là.. quan hệ yêu đương. Tôi và cô ở bên nhau, dần dần quên anh ta, hai người cùng cố gắng, không phải là càng dễ dàng hơn sao?" anh ta dứt lời, đang tay mình vào tay cô, ánh mắt tràn ngập sự khích lệ.

Cải Chíp Nhỏ đã được anh ta khích lệ. Giờ phút này, đầu óc cô hơi rối bời, bởi tác dụng của cồn, tốc độ suy nghĩ giảm xuống rõ rệt, một số thôi thúc thoát khỏi sự kiểm soát của lý trí đang tả xung hữu đột tự do trong cơ thể cô. Cô ngẩn người nhìn anh ta, thầm nghĩ, rốt cuộc là mình có nên đồng ý với anh ta, đồng ý với anh ta, hay là đồng ý với anh ta nhỉ? Có một khoảnh khắc, hai người nhìn nhau bằng ánh mắt nồng nàn.

Cải Chíp Nhỏ đang định lên tiếng, thì một bóng người bất chợt đi ngang qua, thô bạo gạt tay Đổng Lập Đông ra.

Cải Chíp Nhỏ quay đầu, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt bừng bừng lửa giận của Ngô Văn. Cô tưởng mình nhìn nhầm, dụi dụi mắt, ồ, là anh thật.

Ngô Văn kéo Cải Chíp Nhỏ ra ngoài, trước khi đi, anh còn nhìn Đổng Lập Đông bằng ánh mắt uy hiếp. Đổng Lập Đông ngồi ngay ngắn trên ghế, nâng cốc bia thừa trên bàn lên, ngửa cổ uống cạn. Uống xong, anh ta nhìn bóng lưng hai người rời đi, cười khổ lắc đầu.

Có những thứ có được là do may mắn, không có được là do số phận.

Bên này, Ngô Văn bước đi vội vã, bởi vì chân quá dài, cho nên biên độ bước chân lớn hơn Cải Chíp Nhỏ nhiều, Cải Chíp Nhỏ bị anh lôi xềnh xệch, cho đến khi ra khỏi quán bar. Gió đêm khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn hẳn. Cô tức giận nói, "Anh làm gì vậy?".

Cô đứng bất động tại chỗ, bày tỏ sự phản kháng.

Sắc mặt Ngô Văn vẫn âm trầm. Anh quét mắt về phía cô, lạnh giọng nói, "Tôi cũng đang muốn hỏi cô đấy. Cô làm gì vậy? Đêm hôm cùng một người đàn ông ở quán bar ăn chơi trác táng? Cô có biết mình là con gái không hả? Uống hai cốc bia là không biết mình mang họ gì nữa rồi? Chốc uống xong định đi làm gì hả? Cô tưởng rằng ai cũng chính nhân quân tử như tôi sao?".

Anh càng nói càng tức. Trước khi anh đến, lòng ăm ắp lo lắng, đến khi nhìn thấy hai người tay nắm tay uống bia trong quán bar, cảm giác ấy đúng thật là... Anh phẫn nộ, anh không cam lòng, ngoài ra, anh còn có chút lo lắng. Người cô thích là Ngô Văn anh, sao cô có thể uống bia cùng người đàn ông khác? Còn nắm tay nữa. Tâm tư của Cải Chíp Nhỏ như treo trên mây, vốn không có tế bào não để ứng phó với một loạt những câu truy hỏi của Ngô Văn. Cô chỉ biết giọng điệu anh vô cùng khó chịu, nên tâm tình cô cũng vô cùng khó chịu. Cô phẫn nộ gạt tay anh ra, "Có liên quan gì đến anh, anh buông tôi ra".

Ngô Văn không muốn thúc ép cô quá, buông lỏng cổ tay cô ta, khoanh tay nhìn cô. Anh giễu cợt, "Sao lại không liên quan tới tôi? Chẳng phải là cô yêu thầm tôi sao? Chân trước tỏ tình với tôi, chân sau đã cùng Đổng Lập Đông đến quán bar rồi? Cô được đấy, coi tôi là gì hả?".

Lời nói này đã đánh trúng vào nỗi đau của cô. Cô ngẩn người nhìn anh, vành mắt đỏ hoa, khóe mắt ngân ngấn lệ.

Ngô Văn bỗng không còn tự tin như trước nữa. Anh đang làm gì vậy? Sao lại ép cô đến mức phát khóc rồi? Cơn tức giận của anh giống như là thủy triều, sau khi rút đi, lộ ra một vùng ăn năn hối hận. Anh muốn lên tiếng an ủi cô.

Cải Chíp Nhỏ bỗng kiễng chân lên vòng tay qua cổ anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!