Chương 8: Tổng giám đốc Tống

Lam Sam đứng trơ mắt

nhìn Kiều Phong móc ra một cái chìa khóa, cắm vào ổ khóa, mở cửa, bước

vào cửa, với động tác vô cùng khoan thai.

Cô hơi bị cảm thấy vô

cùng xấu hổ rồi đấy, chỉ biết ôm hận mà cào tường. Cô vừa nhìn nhầm cửa, rõ ràng cô ở phòng 304 nhưng cứ đè cửa phòng 303 ra mà mở, mở được thì

có mà gọi quỷ.

A, nhưng đây vẫn chưa phải là trọng điểm. Quan trọng nhất là sao anh ta lại ở phòng 303 chứ?

… Cô không thèm ở với loại hàng xóm quái thai này đâu!

Nhưng làm gì còn cách nào khác, cô đã trả hết một năm tiền thuê nhà rồi, bây

giờ hối hận thì biết làm sao? Đúng là đồ tốt đều khó ăn mà.

Lam Sam nghĩ đi nghĩ lại một hồi, rốt cuộc đành cam tâm tình nguyện mà chạy về phòng mình.

Tâm trạng cô hơi uể oải, thậm chí còn chẳng thèm gọi cho Tiểu Du Thái để kể cái chuyện thổ tả này. Tắm giặt xong, cô nằm trên giường nghịch điện

thoại. QQ , Weibo, email là một trong các tam bảo của điện thoại di

động, phải trình duyệt hàng ngày. Lam Sam phân biệt rất rõ ràng ba dạng

này: QQ đều là bạn bè, kể cả là bạn ngoài đời hay trên mạng, weibo có

tác dụng để tào lao hàng ngày, cô coi đó là một lãnh địa tư nhân, email

thì chủ yếu để liên hệ trao đổi với khách hàng.

Thoát khỏi QQ, cô lên Weibo . Nickname trên Weibo của cô vô cùng thiếu tính văn nghệ:

"Đèn dầu rơi rụng". Nội dung của Weibo lại càng không văn hóa tí nào,

giống như hiện giờ là: "Làm sao bây giờ, hàng xóm của tôi bị thần kinh.

Cực kỳ đáng sợ.!"

Bên dưới còn phối hợp một cái đầu Husky trợn mắt chảy nước miếng.

Đăng xong trạng thái này lên Weibo, Lam Sam cam đảm không thể nói rõ sự đắc ý trong lòng, giống như cô vừa chửi sau lưng anh ta được vài câu thì Kiều Phong sẽ thật sự biến thành một kẻ tâm thần vậy. Đây là phương pháp

chiến thắng tinh thần gia truyền đấy.

Thoát khỏi Weibo: cô lại

vào email. Ừ, có một bạn tốt, nickname là một chuỗi tiếng anh xin kết

bạn. Tuy rằng không biết anh ta/cô ta là ai, như Lam Sam không chút do

dự mà nhận lời. Dù sao email này chủ yếu dùng để bán xe.

Lam Sam đang định nghĩ xem sẽ chào hỏi vị khách này thế nào, thì bên kia đã chủ động nói chuyện trước:

Arlen: Vẫn chưa ngủ à?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!