Ánh đèn trong phòng
khách nhà Lam Sam là màu trắng chứ không giống như nhà Kiều Phong. Dưới
sắc trắng ấy càng nổi bật sắc mặt tái nhợt của Kiều Phong, dường như
hoàn toàn không còn chút máu, ngay đến môi cũng trở nên trắng bệch, ngũ
quan của anh trong ánh sáng lạnh đó càng sắc nhọn và góc cạnh, gầy gộc
hơn. Hàng mi rậm qua ánh đèn như đôi cánh mỏng mờ mờ trông lại càng suy
nhược.
Lam Sam ngẩng cao đầu nhìn anh, nghi ngờ hỏi:
- Kiều Phong ơi, có phải gần đây anh có phải bị yêu nữ dùng để tẩm bổ thải dương bổ âm không?
- Hả? – Kiều Phong há miệng, đợi đến khi kịp phản ứng lại cái ý tứ gọi là
"Thải dương bổ âm", anh mất tự nhiên, cúi đầu:
- Không phải thế…
- Vậy sao sắc mặt anh kém vậy?
- Tôi…
Vừa mới nói xong chữ này, bên kia đã có tiếng gõ cửa:
- Có ai không, giao hàng.
Lam Sam chạy ra mở cửa, nhận hàng rồi lấy tiền trả cho người giao hàng.
Kiều Phong thấy cô cầm một túi KFC vào, anh nhận hộp Coca, miết lên vỏ
hộp bằng giấy bạc lạnh lẽo, lòng lại thấy rung động, anh lắng nghe âm
thanh của những viên đá chạm vào thành cốc vang lên nho nhỏ.
Kiều Phong cau mày nói:
- Tôi không phải đã nói không được ăn uống các loại thực phẩm rác rưởi như
thế này sao, lại còn nhiều đá thế này sẽ rất tổn thương cho dạ dày đấy.
- Anh cứ như là mẹ tôi ấy. – Lam Sam đặt đại lên bàn, móc ra một hộp đùi gà rán từ trong túi giấy.
Một hộp đùi gà rán, một cốc Coca, hóa ra đây là bữa ăn của cô, tận đáy lòng Kiều Phong chợt thảng thốt: Mấy ngày nay anh không nấu cơm cho cô, bữa
ăn của cô đều trôi qua như vậy đấy! Đối với chuyện này, anh bên ngoài
khá đồng tình nhưng trong lòng lại cảm thấy chút gì đó kỳ diệu không nói lên lời.
Lam Sam mở một hộp đùi gà, thấy Kiều Phong nhing chằm chằm vào bữa ăn của mình, cô hơi ngại ngùng:
- Anh có muốn cùng ăn không? A chắc giờ này anh đã ăn tối rồi nhỉ, tôi quên mất.
Kiều Phong mím môi, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!